Trên đời này thật sự có chuyện thần kỳ như thế, Ngu Yên càng nghĩ càng cảm thấy không thể xem nhẹ.
“Dáng vẻ ngu dại của ta trước đây, em từng thấy sao?” Nàng hỏi Bích Diên.
“Đương nhiên là từng thấy.” Bích Diên nói.
“Là ngu dại kiểu nào?”
“Chuyện này…” Bích Diên có chút do dự, cười ngượng ngùng: “Chuyện này không dễ nói.”
“Sợ gì chứ, em nói gì ta cũng không trách em.” Ngu Yên nói: “Ta lúc đó chắc không giống như một tên điên, cười cười quậy phá, gây chuyện khắp nơi đâu nhỉ?”
Bích Diên vội vàng lắc đầu: “Không phải, lúc đó Vương phi rất yên tĩnh. Chỉ là không nói chuyện, cũng nghe không hiểu người khác nói gì, như người mất hồn.”
Ngu Yên có chút đăm chiêu.
“Có rất nhiều người từng thấy ta sao?” Nàng lại hỏi.
“Cũng không phải rất nhiều.” Bích Diên nói: “Người từng gặp Vương phi đều là người trong nhà này, ngay cả Điện hạ năm đó cũng chỉ là nhìn thấy bức họa của Vương phi trong lễ thành hôn.”
Ngu Yên ngạc nhiên.
Bích Diên nói: “Tuy Vương phi luôn sống trong nhà này, nhưng người chăm sóc bên cạnh Vương phi chỉ có Nghiêm phu nhân và nhũ mẫu của Vương phi. Người hầu trong nhà này nếu không phải có chuyện gấp đều không được bước vào viện này. Vì thế mà cho dù là người hầu trong nhà cũng không thể thường xuyên gặp được Vương phi.”
Trước đây nàng ấy có nhắc tới, Nghiêm phu nhân là mẫu thân của Vương phi, một người thiếp của Đằng Khôn.
“Nhưng mà Vương phi vẫn rất nổi danh.” Bích Diên nói: “Thôn bên cạnh có rất nhiều truyền thuyết về Vương phi.”
“Ồ?” Ngu Yên nói: “Truyền thuyết gì?”
“Ví dụ như, có người từng nhìn thấy một nữ nhân mặc y phục màu trắng tung bay ở vùng đất hoang. Lúc quay đầu lại, trên gương mặt đó trắng bệch không có một tia máu. Đó chính là hình dáng của Vương phi. Người đó bị kinh sợ, sau khi khi về nhà thì đột nhiên bị bệnh nặng đi đời nhà ma.”
Bích Diên nói tiếp:
“Còn có người nói, từng thấy Vương phi biến thành quỷ, nửa đêm chạy ra ngoài móc tim gan của trẻ con để ăn. Trẻ con trong thôn lúc đó hễ nghe người lớn nói ‘Quảng Lăng Vương phi sẽ tới ăn thịt con’, là chúng nó muốn khóc cũng không dám khóc.”
Ngu Yên: “…”
Vẻ mặt của Bích Diên hơi sợ hãi: “Ban nãy Vương phi nói, em nói gì cũng không trách em…”
Ngu Yên cười cười, nói “Mẫu thân của ta Nghiêm phu nhân là người thế nào? Còn có nhũ mẫu của ta, hiện giờ họ đang ở đâu?”
“Nghiêm phu nhân đã mất sau khi Vương phi gả đi không lâu.” Bích Diên nói “Đầu năm nay, nhũ mẫu cũng mất. Sau đó không lâu thì Vương phi mất tích.”
Ngu Yên ngẩn người.
“Vương Phi thật sự không nhớ nữa sao?” Vẻ mặt Bích Diên đồng cảm: “Nửa năm nay rốt cuộc Vương phi đã đi đâu. Hôm qua lúc quay về, quần áp rách rưới, gầy đi nhiều, tóc còn biến thành màu vàng…”
Ngu Yên chép chép miệng.
Đó là màu trà mật thịnh hành nhất gần đây, ảnh nàng chụp vừa lên trang bìa tạp chí.
“Nghiêm phu nhân vẫn luôn ở lại nơi này sao?” Nàng vứt chủ đề này sang một bên, tiếp tục hỏi.
Bích Diên gật đầu: “Từ khi Vương phi ra đời, Nghiêm phu nhân luôn mang theo Vương phi sống ở đây.”
“Bà ấy chỉ có một đứa con gái là ta, không có con cái khác sao?”
“Đúng vậy.” Bích Diên nói: “Từ khi phu nhân sinh Vương phi thì luôn bệnh mãi không ngừng, không thể sinh con nữa. Chủ công thích con trai, thấy phu nhân sinh con gái nên cũng rất ít qua đây.”
Thì ra là thế. Ngu Yên biết Đằng Khôn năm đó có quyền có thế, là một nhân vật rất ghê gớm. Nàng lại hỏi: “Ông ấy có bao nhiêu thiếp?”
“Có…” Bích Diên suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cả lớn cả nhỏ có mười mấy người.”
Ngu Yên: “…”
Chẳng trách lại ngã, tra nam.
Ngu Yên nói: “Nếu đã như thế, con gái của ông ấy chắc cũng không ít, sao lại gả ta cho Điện hạ?”
------
Dịch: MB