Ngu Yên nằm cuộn tròn trong xe ngựa, trên người đang bọc tấm đệm rất dày nhưng vẫn cảm thấy lạnh như đang bước vào hang động băng. Trong lúc mơ mơ hồ hồ, đang khó chịu, trong lòng nàng bỗng nhiên bị người ta nhét ào một món đồ ấm áp, dán lên phần bụng dưới rất thoải mái. Không lâu sau, trên vai bị người ta vỗ vỗ. “Có thể dậy nổi không?” Bên tai truyền tai giọng nói của Tiêu Hoàn: “Uống chút thuốc.” Thuốc? Ngu Yên mở to mắt, thấy một tay của hắn cầm cái...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.