Mục lục
Mối Tình Vượt Thời Không Của Ta Và Nàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Trần Vương chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên nghe thấy tiếng náo động trong đám tân khách trong vườn. Nhìn qua thì chỉ thấy các nhạc công đang khởi tấu nhạc ưu nhã, mà những người đang ngồi nghe đều đổ về trước điện.

Hoàng đế ngồi trên kiệu, xung quanh có trên trăm cung nhân và thị vệ đi theo, nghi thức long trọng mà trang nghiêm.

Bên cạnh, Tiêu Hoàn mặc trên người bộ trường y, bước đi lưu loát, vừa xuất hiện dường như đã thu hút mọi ánh nhìn.

Tân khách nam nữ lần lượt quỳ xuống hai bên đường, hô to vạn tuế.

Trần Vương nhìn Tiêu Hoàn, cười nhạt rồi thản nhiên bước ra điện, cung nghênh thánh giá.

Từ khi Tiêu Hoàn xuất hành đến nay luôn ở bên cạnh Hoàng đế, trong nháy mắt đã trôi qua hơn nửa tháng.

Trong điện Xuân Hòa, tiếng nhạc du dương, tiếng cười nói vui vẻ.

Hoàng đế ngồi vị trí đầu tiên, thưởng thức bữa tiệc và trò chuyện với một đám bạn cũ.

Một làn gió mát từ ngoài đại sảnh thổi tới, Tiêu Hoàn đang ngồi bên cạnh Hoàng đế uống trà thì nghe thấy tiếng cười khẽ truyền đến.

Hắn quay đầu nhìn xung quanh, một nhóm nữ tử đang đứng dưới tán cây bên ngoài lan can nhìn hắn, thấy hắn quay lại, nhẹ nhàng dùng quạt lụa che nửa gương mặt rồi cười ngượng ngùng.

Từ nhỏ Tiêu Hoàn đã quen với cảnh tượng như vậy, bình tĩnh thu ánh mắt lại.

"...Sau khi lão thần được bổ nhiệm, vốn định tu thân dưỡng tính, rời xa những chuyện trần tục, nhưng mỗi khi nghe chuyện triều đình, vẫn không khỏi lo lắng. Đặc biệt là cách đây không lâu, Quảng Lăng Vương điện hạ truy bắt Thiền Vu của Tiên Bi, lần nữa lập được đại công. Lão thần và người nhà nghĩ đến trận huyết chiến năm đó, thực sự vui mừng khôn xiết!"

Đột nhiên, Tiêu Hoàn nghe thấy có người nhắc tới mình, nâng mắt lên.

Người nói chính là Chu Sùng, dù đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng ông ta vẫn còn đầy sức sống, nước da hồng nhuận.

Hoàng đế cho ông ta ngồi ở phía dưới, vừa rồi ông ta còn lảm nhảm liên miên, ca tụng trước mặt Hoàng đế. Tiêu Hoàn nghe xong cũng thấy nhàm chán, không ngờ sau một hồi trò chuyện, lại đột nhiên chuyện chủ đề nói về mình.

Mọi người đều biết lần này Hoàng đế đi Đông tuần, người lập được đại công ở trước mặt liệt tổ liệt tông chính là Tiểu Hoàn. Nghe Chu Sùng nói xong, tất cả mọi người đều lần lượt khen ngợi.

“Đại thắng lần này đều là công lao của các tướng sĩ Sóc Phương đã liều mình báo quốc.” Hoàng đế cười nhẹ: “Làm sao có thể nói là công lao của một mình Tử Chiêu.”

Chu Sùng nói: "Bệ hạ nói rất đúng! Nhưng mà, Quảng Lăng Vương điện hạ dũng cảm thiện chiến, ổn định biên cương, người trong thiên hạ đều lấy đó làm tự hào. Hôm nay lão thần may mắn được diện kiến điện hạ, có chút lễ vật hiến dâng điện hạ."

Tiêu Hoàn ngạc nhiên.

"Ồ?" Hoàng đế nói: "Không biết là vật gì?"

Chu Sùng mỉm cười, nhìn về phía sau.

Không lâu sau, một vị quý phu nhân mang theo một nữ tử tiến lên, đó là thê tử Đường thị của An Bình Hầu.

Nàng ta cười nói: "Thần thiếp và những người khác vui mừng khôn xiết khi biết điện hạ lập được công lao to lớn ở Sóc Phương. Nghĩ đến thời tiết ác liệt ở Sóc Phương, đặc biệt may cho điện hạ bộ quần áo mới, để bày tỏ tâm ý.”

Nói xong nàng bảo nữ tử đi lên trước.

Nữ tử ngày tầm mười sáu mười bảy tuổi, duyên dáng yêu kiều, rất xinh đẹp. Nàng ta dâng lên một chiếc áo gấm đã được gấp gọn gàng, chậm rãi bước tới trước mặt Tiêu Hoàn rồi hành lễ, dâng lên bộ áo gấm cho Tiêu Hoàn, ngượng ngùng không nói gì.

Tiêu Hoàn nhìn nàng rồi hướng về phía Đường Thị nói: “Đa tạ phu nhân.”

Nói xong liền ra hiệu cho nô thị bên cạnh nhận lấy áo gấm.

Nữ tử kia liếc nhìn Tiêu Hoàn, làn da đỏ bừng, ánh mắt trong suốt, không lâu sau đó nàng ta lùi lại bên cạnh Đường thị. Đường hị mỉm cười nhìn nàng, vẻ mặt hài lòng.

Viên Quảng lạnh lùng nhìn, đương nhiên biết bọn họ đang suy nghĩ gì trong lòng.

Chu thị muốn liên hôn lôi kéo Tiêu Hoàn, đã sớm không còn là bí mật gì cả, nữ tử dâng y phục lên chính là cháu gái của Chu Sùng, mượn việc dâng lễ để lộ diện trước mặt Hoàng đế và Tiêu Hoàn.

Dù sao cũng là tiểu thư khuê các, nhưng không sợ bị truyền ra ngoài làm mất mặt sao.

Viên Quảng khinh thường thầm nghĩ.

Lại nhìn Trần Vương, thấy hắn đang nhàn nhã uống trà, trò chuyện vui vẻ với những người xung quanh, tựa hồ hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện này.

Viên Quảng nhớ rằng trước khi khởi hành, Viên Hoàng hậu đã triệu hắn nhập cung, thương lượng phải dành lấy cơ hội trước Chu thị, dùng thủ đoạn liên hôn với Tiên Hoàn để lôi kéo về phía mình.

Lúc đó Trần Vương ở bên cạnh nghe, trong lòng khá là khinh thường, cho rằng Tiêu Hoàn không đáng để lôi kéo. Nhưng hắn đã hỏi kỹ, Trần Vương không chịu tiết lộ, chỉ nói đến lúc đó bọn họ sẽ hiểu.

Rốt cuộc là đánh chủ ý gì... Viên Quảng liếc nhìn Trần Vương, trong lòng không khỏi hoài nghi.

“Nếu thiếp nhớ không nhầm, Tử Chiêu năm nay hai mươi ba tuổi rồi?” Đúng lúc này, Công chúa Nghi Lăng ở bên cạnh Hoàng đế đột nhiên lên tiếng.

Công chúa Nghi Lăng là em gái của Hoàng đế, gả đến vọng tộc ở Lạc Dương, hôm nay cũng vì nhập cung mà đến, ngồi trong bữa tiệc.

Hoàng đế nhìn Tiêu Hoàn, gật đầu nói: "Đúng vậy!"

“Tử Chiêu tận lực vì nước, thiếp nghe nói Vương phủ trong kinh thành không có một người quản lý.” Công chúa Nghi Lăng đong đưa quạt lụa, lẩm bẩm với Hoàng đế: “Lương Vương, Trần Vương đã sớm nhi nữ song toàn, Hoàng huynh không thể bên nặng bên nhẹ được.”

Lời này vừa dứt, đám người trao đổi ánh mắt, thần sắc đều mập mờ.

Không chỉ ở kinh thành, ngay cả ở Lạc Dương Tiêu Hoàn cũng là chủ đề được mọi người bàn tán gần đây. Ngoài những câu chuyện nổi tiếng của hắn, mọi người còn nói về chuyện hôn sự của hắn nữa.

Tiêu Hoàn xuất thân cao quý, tuổi trẻ tài cao, công thành danh toại, chỉ cần cưới một vị Vương phi danh vong xứng đôi là công đức viên mãn rồi. Cũng chính vì như vậy, nhắc đến chuyện cũ mọi người đều nghĩ tới, không người nào không nắm cổ tay tiếc hận.

Mà những lời của Công chúa Nghi Lăng nói ra đã hỏi thay cho câu hỏi trong lòng của rất nhiều người ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK