“Trên thế giới này có quá nhiều nơi không có tôm hùm đất.” Ngu Yên cũng gắp một con bỏ vào bát của Ngu Ninh: “Không biết nỗi khổ của nhân gian.” Ngu Ninh cười cười, cũng đeo gang tay vào, bắt đầu bóc vỏ tôm. “Có một việc em muốn hỏi anh.” Sau một lúc, Ngu Yên bỗng nhiên nghĩ đến chuyện ngày hôm đó nói với Tiêu Hoàn, nói: “Chuyện hồi đó bà nhận nuôi em, anh đều biết, đúng không?” Ngu Ninh kinh ngạc. “Tại sao đột nhiên hỏi cái này?” “Nhớ đến thì hỏi thôi.” Ngu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.