Đằng Huệ ngẩn ra. Ngu Yên cũng ngẩn ra. “Đúng rồi, chính là cô ấy.” Trần Khởi lập tức kéo Đằng Huệ qua: “Bác Ngu, cô Trần, Huệ Huệ là do cháu tốn rất nhiều công sức mới tìm được, có phải trông rất giống Yên Yên không?” Ngu Tường gật đầu: “Đúng vậy.” Trần Di mỉm cười nói: “Lúc nảy khi cô bước vào nhìn thấy con bé, còn tưởng thật sự là Yên Yên.” Dứt lời, bà ấy tò mò đánh giá Đằng Huệ, nói: “Cháu tên Huệ Huệ à? Họ là gì?” Đột nhiên bị nhìn chăm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.