Ngu Yên nhìn An Khởi, ngượng ngùng nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì, không phải bây giờ đã giải quyết xong rồi à…” An Khởi còn muốn nói tiếp, Ngu Ninh ở một bên nhẹ nhàng lên tiếng: “Chuyện này không trách Yên Yên được. Nguyên nhân chủ yếu là từ phía tôi. Nửa đêm nửa hôm vậy, cô chạy tới chạy lui cũng vất vả rồi. Thế này nhé, mẹ tôi có nấu chè trôi nước ở nhà, về cùng chúng tôi ăn một chút nhé?” Quả nhiên, Ngu Ninh mở miệng, An Khởi đã dịu đi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.