Nụ cười của Ngu Tường cao vút. Hoàng đế nhìn ông ấy: “Ngu huynh vì sao lại cười?” Ngu Tường nói: “Tôi cười Tiêu tiên sinh giống như tôi lúc trước, tự cho là đúng, lý lẽ hùng hồn, kết quả ngoại trừ tự mình cảm động thì chẳng được gì có.” Thần sắc ở mi tâm của Hoàng đế khẽ ngưng trọng. “Lời này nghĩa là?” “Chuyện của Tiểu Tiêu ở bên đây, tôi cũng biết đôi chút. Cậu ấy và Yên Yên giống nhau, thời niên thiếu đã rời khỏi gia đình, dựa vào năng lực cá nhân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.