Lúc Ngu Yên tỉnh dậy vào ngày hôm sau thì đã qua mười giờ. Quang cảnh lúc này giống như trước đó, Tiêu Hoàn như thường lệ đã không thấy bóng dáng, bên cạnh trống rỗng. Cảm giác đau mỏi trên người vẫn còn. Đồ khốn kiếp Tiêu Hoàn, mỗi lần đều như thế này, sức lực cứ như dùng mãi không hết… Có điều nghĩ lại tối qua, Ngu Yên vô cùng hài lòng, nằm trong chăn đổi tư thế, dự định tiếp tục ngủ. Nhưng vừa mới nhắm mắt, Ngu Yên bỗng dưng nghe thấy tiếng sột soạt,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.