“Đi đi.” Trần Di mỉm cười: “Yên Yên đang ở trong đó.” Tiêu Hoàn đáp lời, lại hành lễ với hai người, nhìn vào cánh cửa chậm trổ tinh xảo trong phòng, bỗng dưng có chút cảm giác gạt bỏ muôn vàn khó khăn. Không đợi hắn đẩy cửa, cánh cửa chạm trổ lại tự động mở ra. Đằng Huệ đứng bên cửa, cười tủm tỉm. Còn Ngu Yên cả người mặc lễ phục long trọng đang ngồi trên sạp. Hai người đều đã mấy tháng rồi không gặp mặt, bốn mắt nhìn nhau, đều kiên định, ánh mắt đưa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.