Tiêu Hoàn nhai hai miếng, cúi đầu múc một muỗng cháo yến mạch, đưa thức ăn vào trong miệng. "Thế nào? Ngon không?” Ngu Yên chờ mong hỏi. Tiêu Hoàn cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn: "Ừm.” Vẻ mặt Ngu Yên đắc ý. ——“…Tôi không thể ăn bất cứ món gì ngon. Đôi khi tôi cảm thấy mình còn không ăn ngon bằng gia súc..." Tiêu Hoàn nghĩ đến lời Ngu Yên khóc lóc kể lể. Đây thực sự là đến gia súc ăn cũng không bằng. Hắn suy nghĩ đầy ghét bỏ. Ngu Yên vừa ăn cháo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.