Mục lục
Mối Tình Vượt Thời Không Của Ta Và Nàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nghe nói lúc điện hạ nghị hôn, chủ công đặc biệt mời người tính qua.” Bích Diên nói: “Nói là phải gả vương phi cho điện hạ thì Đằng thị mới có thể bình an, thịnh vượng.”

Ngu Yên nghe vậy liền cảm thấy nực cười.

Chẳng trách Tiêu Hoàn lại tức giận mà đi mất, Đằng Khôn lại không oan chút nào. Đáng tiếc là những kẻ nên sụp đổ thì vẫn bị sụp đổ, cuối cùng chỉ còn lại Quảng Lăng Vương phi, cũng thật trớ trêu.

“Vậy điện hạ thì sao?” Ngu Yên tò mò hỏi: “Em nói đi, điện hạ là người như thế nào?”

Bích Diên nói: “Vương phi muốn biết chuyện của điện hạ sao?”

“Ngài ấy là phu quân của ta, đương nhiên ta muốn biết rồi.”

Mặt Bích Diên đột nhiên ửng đỏ.

“Điện hạ à...” Hai mắt nàng sáng lên, tiếc nuối nhìn Ngu Yên, thở dài nói: “Vương phi, nếu như người không phải người của Đằng thị, trước đây cũng không ngốc nghếch thì tốt biết mấy.”

Ngu Yên ngạc nhiên.

Nhắc đến Tiêu Hoàn, Bích Diên như được tiếp thêm động lực, nói liền một mạch không ngừng.

Sau khi Ngu Yên nghe Bích Diên kể từ nhỏ ngài ấy tài giỏi như thế nào, lớn lên lợi hại ra sao, người trong thiên hạ ái mộ ngài ấy thế nào liền “Ồ” lên một tiếng.

Nàng cảm thấy khá thông cảm với con người ở thế giới này, không có phim ảnh cũng không có mạng internet, cho nên kiến thức về trai đẹp cũng giới hạn.

Đương nhiên nàng cũng không phủ nhận Tiêu Hoàn rất tốt, nhưng nàng đã sớm quen với việc nhìn thấy những nam nữ xuất chúng, cho dù Tiêu Hoàn có đẹp trai hơn nữa thì cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.

Ngu Diên cảm thấy Tiêu Hoàn được khen lên tận mây xanh như vậy có lẽ là vì hắn là con của Hoàng Đế.

Bích Diên càng nói càng hăng: “Vương phi không biết đâu, năm đó Hung Nô vô cùng lợi hại, có mấy lần suýt nữa đánh vào thành Trường An. Nhưng sau khi điện hạ ra trận chưa được một năm đã thu hồi Sóc Phương về, kể từ đó Hung Nô không dám vượt biên nữa. Ngày đó điện hạ mới mười sáu tuổi.”

Đó cũng không hẳn là nhờ vào bản lĩnh của hắn. Ngu Yên thầm nghĩ, con trai của Hoàng Đế muốn có công trạng như thế nào mà không được.

“Mấy năm nay, điện hạ vẫn luôn ở biên giới sao?” Ngu Yên hỏi Bích Diên.

“Đúng vậy.” Bích Diên đáp: “Mấy ngày trước khi điện hạ về kinh, trong nhà em cũng có người đi xem, khi trở về thì nói, người ra đường nhìn ngài ấy đông nghịt, còn náo nhiệt hơn cả ngày hội. Có rất nhiều nữ tử sau khi nhìn thấy ngài ấy mà tương tư thành bệnh, đòi sống đòi chết luôn.”

Cái này thì Ngu Yên có thể hiểu, trong lòng thầm nghĩ, fan não tàn đúng là thời nào cũng có.

Chẳng qua là những chuyện hôm qua Tiêu Hoàn không muốn nói, Ngu Yên đều nghe từ miệng Bích Diên rồi.

Quốc hiệu Tề, Hoàng Đế họ Tiêu.

Ngu Yên suy nghĩ một hồi, nàng nhớ hình như có một triều đại như thế này, nhưng do triều đại này rất ngắn nên không quá ấn tượng.

Chậc chậc... Ngu Yên thầm nghĩ, hy vọng là sau khi mình trở về nhà nó mới sụp đổ.

“Bây giờ thì tốt rồi.” Hai mắt Bích Diên sáng lên: “Người trong nhà đều nói, sau đợt phong ba này Vương phi vì họa được phúc, bây giờ điện hạ đã trở về rồi, Vương phi cũng không còn ngốc nghếch nữa, sau này có thể sống một cuộc sống mỹ mãn rồi.”

Ngu Yên nhìn nàng ta, cảm thấy cô gái nhỏ này thật ngây thơ.

“Vừa rồi em còn nói ta là con gái của một tội thần, Hoàng Đế còn muốn giết ta.” Nàng nói: “Năm đó điện hạ còn không bái đường cùng ta mà đã đi rồi, chẳng lẽ bây giờ ta không còn ngốc nghếch nữa mà có thể yên ổn sống qua ngày sao?”

Bích Diên mím môi nói: “Nói là như vậy, nhưng chẳng lẽ Vương phi cam tâm tiếp tục sống như trước đây sao, tiếp tục cô đơn sống trong cái nhà này sao? Có lẽ Vương phi không biết, bên ngoài đang mong điện hạ trở về sẽ bỏ Vương phi để lấy người khác. Chưa nói đến chuyện rất tìm một người đàn ông như điện hạ là chuyện rất khó, nếu như có một ngày Vương phi bị bỏ thì phải sống thế sao?”

Ngu Yên sững người, cảm thấy lời này rất đúng.

Theo lời Bích Diên nói, trước đây khi Đằng thị sụp đổ, tất cả tài sản đều bị sung công, nô bộc bị bán hết. Mà cho dù Vương phi sống sót được, nhưng cũng chẳng còn chút của cải nào. Nếu như nàng không phải là Quảng Lăng vương phi, nếu như Tiêu Hoàn có lương tâm có lẽ sẽ tiếp tục nuôi nàng, nếu hắn không có lương tâm thì sau này có lẽ nàng sẽ phải đi ăn xin rồi.

Nhưng chuyện này không liên quan đến Ngu Yên.

-----

Dịch: MB

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK