Ngu Yên phát hiện Tiêu Hoàn không nói chuyện, xoay mặt hắn lại, đối diện với mình. “Đang nghĩ cái gì đó?” Nàng bất mãn nói. Tiêu Hoàn cười cười. “Rồi sau đó thì sao?” Hắn hỏi một chút: “Trận ẩu đả đó em thua hay thắng?” “Đương nhiên thắng.” Ngu Yên nói: “Em đánh nhau lợi hại lắm đó, từ nhỏ đã chưa từng thua qua.” Tiêu Hoàn nghĩ tới lúc bọn họ vừa mới gặp mặt, trên người nàng mang theo vài dấu cào và cả vết máu. Thật là từ nhỏ đến lớn đều như vậy, giống...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.