• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xem hết tờ giấy thuyết minh chị Nguyệt lưu lại, Chu Tự đã đại khái hiểu ra tác dụng của pháp bảo.

Trữ vật pháp bảo.

Có thể bỏ đồ vật vào trong, vậy thì rất thuận tiện cho hắn. Lúc đánh dã thú, quần áo sẽ bị lấm bẩn.

Đến lúc đó có thể lấy ra mấy bộ y phục để thay, không đến mức giữa đường đi mua quần áo.

Vốn muốn thử xem công năng, nhưng hắn phát hiện linh khí vừa rồi ngưng tụ lại điều động không tốt.

Chờ một lát đi.

Sau khi cất kỹ tờ giấy, Chu Tự liền bắt đầu khôi phục nghìn năm công lực bằng việc đọc sách. Ngày hôm qua không có đọc sách, công lực còn dư lại không nhiều lắm.

Vạn nhất nếu gặp phải dã thú, sẽ rất phiền phức.

“Ngươi là Chu Tự, người mới tới?” Trước quầy truyền đến âm thanh nhu hòa.

Chu Tự ngẩng đầu nhìn một cái, là một vị thiếu nữ trẻ tuổi, tóc có chút hơi xoăn dài xõa vai.

Mắt ngọc mày ngài, chim sa cá lặn, khóe miệng mang theo nụ cười thiện ý.

“Ngươi là?” Chu Tự có chút hiếu kỳ.

Lúc này đối phương lấy ra một cái thẻ nhân viên, giải thích:

“Tô Thi. Cũng giống như ngươi, là nhân viên quản lý thư viện.

Đúng rồi, Hàn Tô còn chưa có chuẩn bị thẻ nhân viên cho ngươi, ta đi giúp ngươi nha.”

Chu Tự lập tức đứng lên nói tiếng cám ơn.

Sau đó Tô Thi đi vào bên trong còn Chu Tự vẫn tiếp tục xem sách.

Hai người, còn một người cuối cùng.

“Hai người này đều nhìn rất thuận mắt, để xem một chút vị thứ ba như thế nào, nếu toàn bộ đều giống như vậy, nơi này rất có thể là địa phương chị Nguyệt nói đến.

Có thể ta đã vào ổ sói.”

Suy nghĩ một chút Chu Tự cảm thấy cái từ “ổ sói” không quá là chuẩn xác, hình như hắn mới giống như là nhân vật phản diện.

Đây là xâm nhập vào nội bộ chính phái mới phải.

Sau đó hắn không chú ý những thứ này nữa, tiếp tục khôi phục nghìn năm công lực.

Không lâu sau đó.

Chu Tự có cảm giác lại có người tới gần, ngẩng đầu nhìn lên thấy một vị nam tử trẻ tuổi, ngũ quan lập thể, sắc mặt lạnh lùng, cơ bắp cơ thể như ẩn như hiện.

Đẹp trai.

“Mới tới?” Nam tử nhẹ giọng mở miệng, lấy ra thẻ nhân viên của mình:

“Minh Nam Sở, làm quen một chút.”

“Chu Tự, tạm thời còn chưa có thẻ nhân viên.” Chu Tự lại đứng lên lần nữa.

Minh Nam Sở khẽ gật đầu, liền đi vào bên trong.

Hắn cũng không chú ý đến Chu Tự quá nhiều, chỉ là đến để nhận biết, để ngừa lần sau đến đây không xuất hiện phiền phức.

Lúc đi tới phòng nghỉ, hắn nhìn thấy Tô Thi vẫn đang đứng trước gương một mực chăm chút tóc của mình:

“Sao ngươi lại đột nhiên soi gương?”

“A?” Tô Thi quay đầu nhìn thoáng qua Minh Nam Sở, lại soi tiếp vào gương nói:

“Không phải nha, ta đang nhìn xem có phải mình có chỗ nào biến dạng hay không. Cái tên người mới kia vừa gặp ta rõ ràng liếc mắt nhìn thêm một cái cũng không nhìn.

Không phải là cái loại cố ý không nhìn kia, mà là thật sự không muốn nhìn nhiều.

Ta đang nghĩ có phải hôm nay ta không đẹp bằng ngày hôm qua hay không.”

“Có xinh đẹp hay không thì có cái gì hữu dụng?” Minh Nam Sở ngồi ở trên mặt ghế, nhấc chân gác trên mặt bàn.

“Vậy không được, ta ngoại trừ lớn lên xinh đẹp thì cũng không còn gì khác.” Tô Thi biểu hiện ra việc nàng nhất định phải xinh đẹp.

“Ngươi trực tiếp hỏi hắn là tốt rồi?” Hàn Tô đẩy kính mắt, xem sách.

“Vẫn nên bỏ đi. Hắn cũng không làm gì ta, làm thế thì chung quy rằng có cảm giác đang quấy rối đối phương.

Lộ ra việc ta tự luyến (Tự thấy bản thân mình xinh đẹp một cách biến thái).

Đợi tí nữa quen thuộc hơn rồi thì hỏi lại.” Tô Thi ngồi ở một bên nói.

“Nghe nói đêm nay có hành động?”

“Ừ, Thử Đường cùng Xà Đường của Thập Nhị Tịnh Đường một mực lưu lại tại gần đây. Chúng ta đi theo chân bọn họ nói một vài câu chuyện chuyện, để cho bọn họ cách xa chỗ này một chút.

Chuột đen cùng độc xà cũng không phải là loại hiền lành gì. Một khi ảnh hưởng đến nội thành, đến lúc đó Ma đạo Thánh tử bị dẫn dụ ra, đối với mọi người đều không có lợi.” Hàn Tô mở miệng nói.

“Có lẽ mục đích của bọn họ chính là muốn dẫn dụ Ma đạo Thánh tử ra mặt, một số người trong ma đạo cảm thấy Thánh tử không xứng với bọn họ.

Muốn tận mắt mở mang kiến thức một chút.” Minh Nam Sở nói ra.

“Chúng ta cũng không phải vì muốn nhìn thấy Ma đạo Thánh tử mà đến đấy sao?” Tô Thi có chút lo lắng:

“Nghe đồn vị Thánh tử này cực kỳ tàn bạo khát máu, nếu như chúng ta bị hắn phát hiện, có khi nào sẽ bị hắn xé xác không?”

“Vị Thánh tử này tuổi cùng chúng ta cũng không sai biệt lắm, luận về thức lực thì cho dù mạnh mẽ hơn chúng ta, cũng nhất định không mạnh mẽ hơn quá nhiều. Hẳn là không đến mức xé xác chúng ta.

Bất quá ta đã điều tra qua một lần, Thanh Thành vô cùng im lặng, căn bản không có xuất hiện cái sự tình ly kỳ gì.

Nếu quả thật giống như lời đồn, Ma đạo Thánh tử khát máu như điên, giết người như ngóe, thì tòa thành này hẳn là không nên yên bình như vậy mới đúng.” Hàn Tô đặt quyển sách xuống, phi thường nghi hoặc.

Tình huống của tòa thành này, không giống một chút nào với chỗ ở của vị Ma đạo Thánh tử kia.

“Không chỉ là những thứ này. Nếu thực lực Ma đạo Thánh tử thật cường đại như thế, vì sao phải lớn lên ở tòa thành này? Những người ở trong thành này cơ bản đều là người bình thường.” Minh Nam Sở nói theo.

“Chứ không phải họ nói vì để cho hắn vững chắc đạo tâm, muốn hắn đem 《 Phá Thiên Ma Thể 》 tu đến đại thành sao?” Tô Thi hỏi.

“Cái kiến giải này rất nhiều người không tin. Vì vậy tất cả các ma tu đều muốn tận mắt gặp vị Thánh tử kia một lần.

Cho dù là chúng ta thì cũng muốn biết rõ ràng.” Hàn Tô nói xong, sau đó lại lắc đầu:

“Bất quá chuyện này không vội, cứ để thuận theo tự nhiên.

Đừng để cho Thập Nhị Tịnh Đường đem nơi này làm loạn lên là tốt rồi.

Dù sao sau này vẫn có thể gặp được đến vị Thánh tử kia.

Không nên dùng phương thức đối địch để gặp gỡ.”

Giữa trưa.

Chu Tự ra ngoài ăn cơm.

Ăn cơm chiên, tiết kiệm tiền.

Đợi sau khi được phát tiền lương, có thể ăn thật ngon một hồi.

Trong nhà lại đưa đến cho mình một cái chị ruột cái gì cũng không biết, phải giữ lại ít tiền, vạn nhất sau này có ích.

Lúc này hắn bắt đầu thử dẫn động linh khí, lúc linh khí tiếp xúc với vòng tay, hắn cũng cảm nhận được ba cổng vào.

Chọn cái thứ nhất.

Tiếp theo, sau khi nhớ rõ phương thức hoạt động, trên tay hắn đã sớm lấy ra một tờ giấy, tờ giấy từ trong tay trực tiếp biến mất, rồi sau đó lại xuất hiện.

Rất tốt.

Hết sức có ý tứ.

Chơi thêm hai lần, hắn liền từ bỏ, linh khí không đủ để tiêu hao.

“Lại nói tiếp, ba người nhân viên quản lý thư viện kia đúng thật là nam đẹp trai, nữ đẹp gái. Chỉ là chưa xác định được có phải đạo tu theo như lời chị Nguyệt nói hay không.”

Trong Chu Tự nội tâm có chút nghi hoặc.

Bất quá cũng không nên lo lắng lắm. Chu Tự cảm giác được ba người này, ngoại trừ Minh Nam Sở thì còn đâu đều không chịu được đòn.

Một quyền hẳn là đều có thể hạ gục được.

Đối với thân phận nhân vật phản diện của mình, vẫn chớ nên bị phát hiện thì tốt hơn.

Hắn vẫn luôn muốn làm người tốt, không biết tại sao ba mẹ lại đem thân phận nhân vật phản diện thừa kế lại cho hắn.

Thành viên của Ma Môn, Ma đạo Thánh tử.

Trong nhà còn có bà chị là Ma đạo Thánh Nữ.

Sau thời gian nghỉ trưa, Chu Tự trở lại thư viện.

Lúc này chỉ có một ít khách khứa rải rác, ở bên trong thư viện đọc sách.

Đọc sách miễn phí.

Lúc đi tới kệ, hắn đã thấy có thêm hai người đang tìm sách.

“Đêm nay người của Thập Nhị Tịnh Đường nhất định dẫn theo rất nhiều chuột đen, ta không thể lại làm bình hoa di động nữa rồi, ta muốn giết mấy con để khai mở linh kiếm của mình.” Tô Thi vùi đầu tìm sách vở:

“Ta nhớ là có 《 Linh Thú Đồ Giám 》, để chỗ nào nhỉ?”

“Ta làm sao biết được? Chính ngươi để ở đâu còn không biết, còn kêu ta tới giúp ngươi tìm.

Lần sau đi mà tìm Hàn Tô.” Minh Nam Sở lúc này đang vừa ngẩng đầu kiểm tra sách vở trên giá sách vừa nói.

“Ở chỗ hàng thứ hai từ dưới lên, từ bên trái hướng qua, ô thứ ba, cuốn thứ ba.” m thanh Chu Tự từ phía sau hai người đột nhiên vang lên.

Tô Thi quay đầu lại liếc mắt nhìn Chu Tự, tiếp đó đi tìm đúng vị trí hắn chỉ.

“Thực sự ở nơi này.” nàng có chút kinh ngạc.

“Làm sao ngươi biết?” Minh Nam Sở có chút bất ngờ nhìn Chu Tự.

“Buổi sáng lúc sửa sang giá sách thấy được, thuận tiện nhớ lại.” Chu Tự đeo thẻ nhân viên được phát từ buổi sáng lên cổ rồi nói.

“Tất cả đều nhớ được?” Minh Nam Sở tò mò hỏi.

“Cũng không phải vậy, chỉ là thấy quyển sách có chút kỳ quái, ấn tượng với nó tương đối sâu sắc.” Chu Tự giải thích nói

Buổi sáng hắn quả thật thấy được bản đồ giám kia (sách hướng dẫn bằng tranh), trong đó ghi chép vô cùng cặn kẽ.

Nhưng mà chữ ít quá, khó xem.

Nên hắn cũng chỉ nhìn qua.

Bìa của cái bản đồ giám cùng loại với Sơn Hải Kinh, vì vậy hắn cũng không có suy nghĩ nhiều.

Đến giờ nghĩ lại thì có thể quyển sách đó không phải sách bình thường.

Thập Nhị Tịnh Đường, chuột đen.

Làm hắn nhớ lại con chuột thân hình to lớn đêm hôm đó, hai mắt của nó còn có thể sáng lên.

“Ngươi có chơi võng du không?” Minh Nam Sở nhận lấy quyển 《 Linh Thú Đồ Giám 》 nói khẽ:

“Đêm nay chúng ta đi phó bản.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK