• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với sự xuất hiện của Ma đạo Thánh tử, Hàn Tô cùng Minh Nam Sở thật sự là để tâm.

Lúc đến Thanh Thành, bọn họ kỳ thực cũng giống như ma tu, đều mang theo rất nhiều câu hỏi với vị Thánh tử này.

Họ phải cẩn thận, chứ không dám đưa ra ngay kết luận.

Nhưng mà tối hôm qua Tô Thi đã thấy được Thánh tử, hơn nữa còn bị dọa không nhẹ.

Nhất là cái tình cảnh lúc đó, quả thật có chút hung tàn.

Việc đó để cho bọn họ cảm nhận được vị Thánh tử kia rất có khả năng danh xứng với thực.

Đương nhiên, nghi kị vẫn phải có.

Đầu tiên, Tô Thi không đủ để tin tưởng, nhận thức của nàng không mạnh, dễ dàng sinh ra sai lệch.

Thứ hai, chuột đen cùng độc xà cũng không có mạnh như vậy, mà người kia cũng không nhất định là Ma đạo Thánh tử.

Hiện tại thứ bọn hắn muốn điều tra, tất nhiên là ghi chép liên quan đến Phá Thiên Ma Thể.

Nếu tìm được thì có thể thuận tiện để phán định xem đối phương có phải Ma đạo Thánh tử hay không.

Kết luận là một chuyện, chủ yếu là để lần sau chớ nhận không ra.

Nếu không chuẩn bị sẵn sàng, sẽ mất đi tiên cơ, như vậy liền dễ mang đến phiền phức cho chính bọn hắn.

“Bất quá gần đây đại địa thần khuyển muốn tới vùng lân cận, không biết còn có người nào rảnh rỗi đến mức không có việc gì lại khiêu khích Ma đạo Thánh tử nữa hay không.” Tô Thi có chút bận tâm trong lòng, vị Thánh tử kia nhìn qua có vẻ hỉ nộ vô thường:

“Tu Chân Giới lớn như vậy, luôn có người không ngu ngốc nhưng lại không biết mình ngu ngốc.”

“Đúng vậy, ngươi cái gì cũng tệ nhưng ít ra ngươi cũng biết mình cái gì cũng tệ.” Minh Nam Sở lui ghế về phía sau một chút, gác chân lên mặt bàn.

“Ta vẫn có ưu điểm nha. Ưu điểm của ta là dáng người rất chuẩn, khuôn mặt rất ưa nhìn.” Tô Thi cải chính.

“Với tên nam nhân ở ngoài kia, thì cho dù ngươi xinh đẹp đến mấy thì cũng không nhìn ngươi quá hai lần.” Hàn Tô nhắc nhở.

Tô Thi:“……”

Nữ nhân vì người yêu mà tô son, ngươi không nhìn thì thôi, ta cũng không phải làm đẹp để cho ngươi nhìn.

Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Minh Nam Sở:

“Minh Nam Sở ta đẹp không?”

“Đẹp.” Minh Nam Sở cũng không thèm ngẩng đầu, trả lời luôn.

“Tốt xấu gì thì ngươi cũng phải nhìn ta trước một cái rồi mới trả lời chứ.” Tô Thi phàn nàn.

Minh Nam Sở chẳng hề để tâm, chỉ nói việc chính:

“Sự tình cứ từng việc từng việc mà đến, sự tình của đại địa thần khuyển hẳn là đến tương đối chậm một chút. Giờ trước tiên phải thử xem Chu Tự có thiên phú hay không đã. Hắn là người bản địa, với cơ duyên đại địa thần khuyển thì hắn sẽ được ưu tiên nhiều hơn chúng ta.

Còn hiện tại, trước tiên phải tìm tư liệu đã.”

Hàn Tô cùng Tô Thi cũng không có ý kiến gì thêm.

Đường Xuân Cảnh.

Ngã tư.

Chu Ngưng Nguyệt nhìn bản đồ của mấy chỗ xung quanh, rồi đối chiếu với con đường đi vừa nãy đi qua.

“Không sai, rẽ trái.”

Tiếp theo nàng rẽ về hướng bên trái.

Chỉ là rất nhanh sau đó, nàng lại trở về chỗ ngã tư vừa nãy:

“Mình rẽ đúng về bên trái rồi mà.”

Lúc này di động của nàng vang lên.

“Buổi chiều ngươi tới đây?” Chu Ngưng Nguyệt bắt máy, nói với người bên kia đầu dây.

“Ta sẽ chia sẻ bản đồ cho ngươi, ta vừa thử rồi, không có vấn đề gì.

Có lúc nào mà ta bị mù đường đâu?

Lần này tuyệt đối không có vấn đề.

Ở chỗ nào á?

Ở nhà ta nha.

Không có người ngoài.

Ngôi nhà ở tầng 3, có cánh cửa khá cũ, đối diện với ngôi nhà có cánh cửa khá mới.

Vì sao không đổi thành cái cửa đáng yêu hơn á?

Ta cũng muốn nha.

Nhưng lấy tiền ở đâu để đổi?”

Đối diện dường như đang trầm mặc, lúc lâu sau mới mở miệng.

“Lạc đường?” Chu Ngưng Nguyệt nhìn ngã tư đường nói

“Không, ta đã không còn lạc đường nữa rồi.

Được rồi, ta chờ ngươi ở đây.”

Sau khi cúp điện thoại, Chu Ngưng Nguyệt tiếp tục mở bản đồ ra xem, sau đó lại nhìn về phía bên trái:

“Không sai, là bên trái.”

Nàng đeo ba lô con gấu lên, nhìn thẳng vào mặt trời để xác định phương hướng.

Không tìm được, nhất định là bản đồ của mẹ sai rồi.

Thư Viện Đông Lâm.

Đợi đến thời gian nghỉ, Chu Tự mới tìm đến chỗ vắng người để kiểm tra tiến độ phát triển của ma chủng.

Vừa rồi ở thư viện vẫn còn có mấy người, nếu như ở kiếm tra ma chủng ngay ở đấy thì rất dễ bị làm phiền, còn nếu bị quản lý nhìn thấy có khi còn bị đánh giá là chểnh mảng trong công việc.

Rất dễ bị đuổi việc.

Mặc dù nơi này là địa bàn của đạo tu, nhưng trước mắt mọi thứ vẫn đang yên ổn.

Đầu tiên phải giữ được việc làm cái đã, dù sao công việc này quả thật phù hợp với hắn.

Không phải làm việc gì, tiền lương cũng không thấp.

Chủ yếu là nơi này tính lương theo tuần.

Đã có thể kiếm tiền lại có thể trở nên mạnh mẽ, còn việc nào tốt hơn việc này hay sao?

Hơn nữa còn có đồng nghiệp vừa đẹp trai vừa xinh gái.

Đương nhiên phải là làm tốt công việc của mình trước đã.

Nếu mà bị đuổi việc, khi về nhà hết sức mất mặt.

Về phần bị phát hiện là Ma đạo Thánh tử thì cũng không đến mức đấy, ma chủng không có linh khí nên sẽ không bị phát hiện.

Còn luồng linh khí thứ nhất kia…

Thật đáng tiếc, hắn chưa có nhập phẩm nên người khác cơ hồ là không thể điều tra ra.

Ngay cả tư cách bị đạo tu phát hiện là Tu Chân giả hắn cũng không có.

Sau khi xác nhận xung quanh không có vấn đề gì phía sau, hắn mới nhắm mắt lại bắt đầu quan sát ma chủng.

Ma chủng lúc này đang im lặng chờ đợi, xung quanh nó có một luồng linh khí lượn lờ bay quanh.

Vấn đề linh khí một mực không có tăng lên, Chu Tự cũng không để ý mà bắt đầu cẩn thận quan sát ma chủng.

Chị Nguyệt nói chỉ cần cẩn thận quan sát là có thể nhận biết sự khác thường.

Vì vậy hắn bắt đầu cẩn thận quan sát, sau đó quả nhiên thấy được một chút đồ vật bất thường.

Phía bên ngoài ma chủng giống như một một vòng sáng màu ánh kim.

Cái vòng này chiếm vị trí rất nhỏ trong cả khối ma chủng.

Chu Tự sau khi cẩn thận đo đạc, xác định được nó chiếm khoảng một phần chín khối ma chủng..

Nói cách khác, nếu muốn đạt tới trạng thái tốt nhất, là phải có chín cái vòng?

“Chị Nguyệt cũng đã nói rằng tu luyện công pháp được tầm bảy thành là có thể tiến cấp,. Vậy ít nhất cũng phải có bảy cái vòng?

Cho ma chủng ăn no, chờ tiêu hóa rồi cung cấp ngược lại, thì có thể xuất hiện một cái vòng?

Cũng được, coi bộ có vẻ như rất dễ dàng.

Để cho ma chủng ăn no mất cả đêm, chờ cho nó tiêu hóa cũng phải mất một hai ngày, còn chờ chó nó cấp khí khí huyết ngược lại cũng phải mất….

Theo như tính toán… hình như cũng phải đợi thật lâu đó nha.”

Cho dù là ba ngày được một vòng, thì ba chín hai mươi bảy ngày mới đủ được, mất gần một tháng.

Vạn nhất hệ tiêu hoá của ma chủng hơi kém, thì nếu muốn xong chắc chắn phải hơn một tháng.

Hiện tại hắn chỉ có thể hy vọng hệ tiêu hoá ma chủng khá hơn một chút, như vậy mới có thể ăn được nhiều, phát triển mới nhanh.

Được rồi, đêm nay ta lại dành ra chút thời gian để nói chuyện tâm tình cùng ma chủng vậy.

Xế chiều.

Trước khi tan làm.

Tô Thi đi tới trước mặt Chu Tự nói

“Chu Tự, chúng ta chơi trò chơi nhé. Nếu như ngươi thắng thì ta sẽ giúp ngươi xin thêm phúc lợi, ít nhất là cũng được thêm tiền thưởng.

Còn chức vụ nhân viên tạm thời thì không có đâu.”

“Trò chơi gì?” Chu Tự mở miệng hỏi.

Trò này không khó làm, đối với ngươi tất nhiên không thành vấn đề.

Chỉ là hơi khó diễn tả…

Nhưng nhất định có thể vượt qua.

Kiếm tiền đi, không khó coi.

“Đây.” Tô Thi lấy ra hai tảng đá, một vàng một trắng, sau đó đặt lên bàn trước mặt Chu Tự:

“Hai tảng đá này to bằng nhau, ngươi đoán xem cái nào nặng hơn. Nếu đoán trúng liền tính là thắng.”

Nói xong nàng còn lấy ra một cái cân, biểu hiện ra ngoài mình là người công bằng.

Chu Tự cũng không có suy nghĩ nhiều, hai tay cầm hai tảng đá lên.

Sau khi cảm nhận một chút, hắn liền đặt tảng màu đỏ lên cân rồi nói:

“Cái này nặng khoảngba gram.”

“Thật không?” Tô Thi có chút khó tin.

Nói cái nào nặng hơn ra là được rồi, đằng này mấy gram cũng có thể đoán được.

Sau đó nàng cả hai cái tảng đá lên cân, cái màu đỏ nặng đúng ba gram.

Tô Thi:“……”

Quả nhiên, nàng vẫn là người vô dụng nhất trong tiệm.

Đợi Chu Tự rời đi, Tô Thi mới uể oải trở lại phòng nghỉ.

Nàng đem hai tảng đá giao cho Hàn Tô:

“Tốt rồi, hắn đã chạm qua hai tảng đá kia.”

“Kết quả thế nào?” Hàn Tô tò mò hỏi.

“Ta hỏi hắn cái nào nặng hơn. Hắn liền nói cho ta biết tảng đá này nặng đến mấy gram… hơn nữa còn nói đúng.” Tô Thi thở dài:

“Loại sự tình này, ta căn bản là không làm được.”

“Yên tâm đi, có sự tình mà ngươi làm được nhưng hắn không làm được.

Mỗi người đều có ưu điểm riêng của mình.” Hàn Tô an ủi một một câu.

Suy nghĩ một chút, thấy Tô Thi ngoại trừ xinh đẹp ra thì mình cũng không có ưu điểm rõ ràng gì, hắn liền bổ sung một câu:

“Cũng không phải ai cũng có thể vô dụng được giống như ngươi.”

Tô Thi:“……”

Có thể nàng giống như là bình hoa.

Thậm chí còn tự biết rõ mình là cái bình hoa.

Nhưng mà nàng có lòng cầu tiến nha.

Hàn Tô không để tâm đến Tô Thi, nàng nhìn qua hai tảng đá, ở trên đó bắt đầu xuất hiện ánh sáng.

Hết sức yếu ớt.

“Thiên phú hơi kém, cũng không có thuộc tính gì đặc biệt.

Rất bình thường.

Bất quá cũng tốt, quan sát thêm một hồi, nếu có thể thì thử để hắn tiếp xúc với Tu Chân Giới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK