"Đến Thứ Năm, chúng ta phải đến cơ duyên chi địa, cái này đáng ra ngươi phải biết?
Lần trước có nói qua việc cơ duyên chi địa đã được đại địa thần khuyển mở ra, cần sự trợ giúp của ngươi."
Trong phòng nghỉ, Hàn Tô nói chuyện với Chu Tự.
Hiện tại bọn hắn cần phải biết rõ ràng thể chất của Chu Tự như thế nào, cộng thêm việc nói rõ về chuyện thứ năm.
Không còn bao nhiêu thời gian, không thể kéo dài thêm được nữa.
Còn cái đồ tốt, hôm nay là có.
"Rõ rồi, ta là người bản địa nên có quyền ưu tiên." Chu Tự nói ra.
"Đúng vậy, có quyền ưu tiên, nếu như ngươi dẫn chúng ta đi theo thì chúng ta sẽ rất dễ đi vào.
Vẫn luôn như vậy, chỉ cần là đại địa thần khuyển đã mở ra cơ duyên, đều ưu tiên người bản địa.
Về phần xác định như thế nào là người bản địa, thì đại khái là sinh ra và lớn lên ở đất này là có thể coi là người bản địa." Minh Nam Sở nói.
Sinh ra và lớn lên ở đất này?
Nghe được câu này Chu Tự có chút không tự tin, lúc trước thì hắn sẽ cảm thấy đúng là mình là sinh ra và lớn lên ở đất này đấy.
Nhưng mà lúc trước phụ thân đã gọi điện thoại nói rằng hắn sinh ra tại Ma Môn.
Hắn chỉ có thể tính là lớn lên ở đất này, chứ không thể tính là đẻ ra ở đất này.
Không biết có ảnh hưởng lớn không.
"Nhưng trước khi nói chi tiết về chuyện này, cần kiểm tra một chút về thiên phú của ngươi." Hàn Tô đem tảng đá lúc trước ra rồi đưa cho Chu Tự, giải thích:
"Linh Thạch đã được ta mở ra, ngươi chỉ cần nắm vào trong tay là được."
Chu Tự nhìn tảng đá, hắn cảm thấy viên đá này có thể giống như chị Nguyệt hồi buổi sáng. Bất quá chị Nguyệt không có đơn giản trực tiếp khảo thí thô bạo như vậy, mà chị Nguyệt phải tốn không ít thời gian, cuối cùng phải phối hợp với trận pháp để kiểm tra.
Không biết hai bên thì bên nào lợi hại.
Chu Tự nhận lấy tảng đá rồi nắm tay lại, giữ tảng đá ở trong lòng bàn tay.
Minh Nam Sở cùng Hàn Tô cùng quan sát, hình như còn có chút chờ mong.
Chu Tự cũng không mong đợi, buổi sáng hắn đã thử qua rồi.
Quả nhiên. . .
Qua một khoảng thời gian, Hàn Tô thu hồi lại Linh Thạch kiểm tra thiên phú, trong lúc nhất thời nội tâm tràn đầy nghi hoặc.
"Luồng Linh khí thứ nhất của người ngưng tụ như thế nào vậy?" Minh Nam Sở mở miệng hỏi thăm.
"Có thể là trong nhà của ta có nhiều Linh khí." Chu Tự trả lời.
Ở nhà hắn có Tụ Linh Trận được chị Nguyệt bố trí.
Có vẻ như là có không ít Linh khí.
"Có ăn đồ vật đặc thù gì không?" Hàn Tô cũng hỏi.
"Chỉ có một chút hoa quả cùng hải sản, không có đồ vật gì kỳ quái." Chu Tự lắc đầu trả lời.
Hàn Tô cùng Minh Nam Sở liếc nhìn nhau, cũng chưa đưa đến được kết quả nào.
"Nếu có cái biến hóa gì mới, nhớ nói cho chúng ta. Việc tu luyện nếu có dị thường thì cần cẩn trọng." Sau khi Hàn Tô giao phó một câu liền không muốn hỏi thêm nữa, mà là nói đến sự kiện cơ duyên chi địa:
"Cơ duyên chi địa là do đại địa thần khuyển mở ra, nhưng mà lần này sẽ có rất nhiều ma tu gia nhập.
Cau khi đưa chúng ta đi vào, ngươi nên trực tiếp rời đi.
Nếu như chúng ta lấy được một ít gì đó ở bên trong, thì sẽ chủ động phân cho ngươi một phần.
Ngươi mới vừa mới ngưng tụ luồng Linh khí thứ nhất, ở lại bên trong quá nguy hiểm.
Hy vọng ngươi có thể hiểu rõ."
"Cơ duyên chi địa lần này rất nguy hiểm, đừng có ôm lấy tâm lý may mắn." Minh Nam Sở vẫn gác chân lên tiếp tục chơi điện thoại như cũ.
Bởi vì không có nghe được chuyện ly kỳ đến từ Chu Tự, nên hắn quyết định an tâm vào phó bản.
Chu Tự gật đầu tỏ ra mình đã rõ.
Nói cách khác đến lúc đó, hắn sẽ hành động một mình, như vậy cũng tốt.
Tránh khỏi việc mình bị nhận ra là boss lớn của Thanh Thành.
Cha cùng mẹ không ở đây, nên hắn chính là boss lớn, chị Nguyệt quá nhỏ nên không đủ tư cách.
Đến lúc đó đi thử vài cái hiệu quả đặc biệt cũng dễ hơn một chút.
Là quan trọng nhất, kỳ thực vẫn là công việc, làm việc ở nơi này cho hắn cảm giác thật là thoải mái.
Tiền lương cũng không tệ.
Mặc dù không có tương lai gì, nhưng mà sau này hắn cũng không biết ổn định được không, không nên vội mà quyết định nghề nghiệp.
"Hiện sẽ bàn chuyện thù lao với người." Hàn Tô đẩy đẩy cái kính mắt nói:
"Ngoại trừ ở trong cơ duyên chi địa nếu có được đồ vật gì đó sẽ phân ngươi một phần, ngoài ta chúng ta cũng sẽ có trợ giúp định mức với ngươi.
Có thể là công pháp hoặc là đan dược cùng pháp bảo.
Pháp bảo thì sẽ cho ngươi một thanh linh kiếm, đan dược cùng công pháp thì có chút khó khăn, cần xem thu hoạch của chúng ta nữa.
Quan trọng nhất là, chúng ta sẽ toàn lực giúp ngươi nhập phẩm, đại khái phải mất hai tháng.
Bất quá trong lúc này ngươi phải làm việc như bình thường, không thể nghỉ việc."
"Không phải vấn đề lớn." Chu Tự không hề nghĩ ngợi trực tiếp đáp ứng.
Kỳ thực chuyện hắn là muốn nghe là chuyện tiền lương, không biết làm sao mà hai vị ông chủ nói cũng không nói tới.
Việc nhậm chức của chính mình cũng không tiện nói.
Phải tiếp tục làm thiên tài thôi! Lần sau đến lúc bọn họ muốn giúp đỡ, hắn sẽ nói thẳng rằng mình nhập phẩm rồi.
"Đúng rồi, ta có một việc muốn nói với ngươi." Minh Nam Sở đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Chu Tự nói:
"Quả thật người đã bước vào cánh cửa tu chân, nhưng mà ngàn vạn lần không được kiêu ngạo tự mãn, hoặc là nhìn ai cũng cảm thấy mình thông minh hơn người ta.
Càng chớ làm cái chuyện gì kỳ quái."
"Rất dễ bị người ta phát hiện sao?" Chu Tự tò mò hỏi.
Hắn có cái tật xấu nhỏ này, khi còn bé có, cái thời tối thịnh nhất của tuổi trẻ trâu, không biết tại sao bạn học cùng lớp căn bản là không tin hắn.
Bọn họ còn cảm thấy đầu óc hắn quá bất thường, ở trên TV đã đưa tin nhiều về việc này.
Hiện tại mọi thứ cũng đã qua rồi.
"Cũng là một chuyện, chủ yếu là rất dễ đắc tội một số người trong tòa thành này, chúng ta tới đây là có mục đích.
Chính là vì một vị đại nhân vật.
Vì vậy một khi ngươi chọc tới hắn, chúng ta cũng không thể nào cứu được ngươi." Minh Nam Sở nói rất nghiêm túc với hắn.
"Đại nhân vật?" Sẽ không phải là ta đi? Chu Tự nghĩ trong lòng.
"Đó là Ma đạo Thánh tử, có tin đồn hắn khát máu như điên, giết người như ngóe.
Thậm chí là tâm lý vặn vẹo, hỉ nộ vô thường.
Hơn nữa hắn đang ở tòa thành này." Minh Nam Sở giải thích.
"Thế nhưng, tà ma ngoại đạo không phải là sợ ánh sáng sao?
Hắn cũng không dám tùy ý bại lộ đúng không?" Chu Tự hỏi.
Lời hắn nói là thật, hắn cũng không dám tùy ý bại lộ.
Vạn nhất có nhân sĩ hiệp nghĩa tìm đến hắn để trừ ma vệ đạo thì sao.
Nghe được câu này, Hàn Tô cùng Minh Nam Sở trầm mặc trong chốc lát, Chu Tự thấy vậy thì có chút tò mò.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Trái tim hiệp nghĩa đâu rồi?
"Trên lý thuyết thì ngươi nói không sai, nhưng mà chính tà cũng không có phân chia đơn giản như vậy, còn nữa. . ." Hàn Tô nhìn về phía Chu Tự, có chút bất đắc dĩ nói:
"Còn nữa cũng phải nhìn tình huống, nói ra ngươi có thể không tin.
Nhưng ở trong Thanh Thành, người cần điệu thấp là chúng ta, bởi vì nơi này lệ thuộc vào ma tu địa giới."
"Có ý gì vậy?" Chu Tự sửng sốt.
"Đơn giản mà nói, thì chúng ta đang ở trên địa bàn của ma tu." Minh Nam Sở nói.
Chu Tự: ". . ."
Vốn dĩ nghĩ là mình đã đánh vào nội bộ phe địch, không nghĩ tới địch nhân lại ẩn giấu ở trong đại bản doanh của hắn.
Khó trách cần người bản địa là hắn đây.
Có được thân phận là hợp lý rồi, nếu như phát hiện nơi này có ma tu mà nói thì hắn vẫn có thể giảng đạo lý được.
Mà chp dù là ba ông chủ bị ép rời đi, thì hắn còn ở chỗ này thì còn có thể thu thập tin tức Thánh tử như cũ.
Tu Chân Giới không dễ lăn lộn.
Tiếp theo Chu Tự cũng không để ý nữa.
Đợi thêm một hai tháng nữa, liền gợi ý cho ba ông chủ rằng nên tăng lương.
Bây giờ nên tiếp tục ẩn núp.
Sau khi nghe Hàn Tô dặn dò thêm một vài việc, Chu Tự liền định trở về quầy làm việc.
Chẳng qua là khi vừa mới định rời đi, Minh Nam Sở lại đột nhiên gọi hắn lại:
"Chờ một chút."
Chu Tự tò mò quay đầu lại nhìn về phía Minh Nam Sở.
"Hỏi ngươi một vấn đề không quan trọng."
"Là vấn đề gì?"
"Ngươi cảm thấy đồng nghiệp nữ của thư viện trông như thế nào?" Minh Nam Sở hỏi.
"Tốt lắm, so với hồi ta đi học tốt hơn không chỉ một ít." Chu Tự không chần chừ trả lời.
"Vậy tai sao người chưa bao giờ nhìn các nàng nhiều hơn khi gặp thấy?" Minh Nam Sở hỏi.
Hàn Tô nghe thấy Minh Nam Sở hỏi như vậy, cảm thấy có mùi kỳ quái.
Giống như là đang lo lắng việc đối phương có khả năng không thích phụ nữ vậy.
Chỉ là rất nhanh Chu Tự đã đưa ra đáp án khiến cho nàng cùng Minh Nam Sở có chút bất ngờ:
"Phụ nữ xinh đẹp, cho dù là nhìn một trăm lần thì cũng không phải của ngươi. Nhưng đọc sách đọc một trăm lần, thì kiến thức ở đấy chính là của ngươi, kiến thức chính là lực lượng."
"Ngươi như vậy thì sao có thể tìm được bạn gái?" Minh Nam Sở cảm thấy tương lai của Chu Tự có thể rất khó khăn.
"Không tìm nổi nha." Chu Tự nghĩ một chút rồi bổ sung thêm một câu:
"Vì hôn thê của ta nhất định không đồng ý."
Minh Nam Sở: ". . ."