Chu Tự đi theo nhóm chị Nguyệt tới vùng ngoại ô.
Trên đường đi, chị Nguyệt đem móng vuốt từ bộ đồ gấu con giao cho Thu Thiển:
"Cho ngươi mượn một cái, chỉ cần nó không cách ta quá xa thì nó có thể tạo thành một quyền có uy lực rất lớn, có thể trực tiếp đánh sụp một tòa nhà.
Đừng dùng tuỳ tiện, rất dễ dàng hao tổn hết linh khí của ta.
Nếu không thì chính bọn họ mới chính là bên dạy cho chúng ta cách làm người đấy."
Chu Tự nhìn bộ đồ gấu con thấy nó quá là trẻ con, nếu không phải vậy thì hắn cũng muốn mặc thử một chút.
Nhìn rừng cây phía trước, hắn cảm thấy nơi này quá mức tĩnh lặng.
Gió cũng không thấy thổi, bầu không khí có chút áp lực, có lẽ là bởi vì bên trong có không ít Tu Chân giả đang ẩn núp.
"Đến rồi." Thu Thiển nhìn Chu Tự rồi nói:
"Đợi lát nữa nơi này sẽ có sương mù bay tới, ngươi đừng đi vào đó.
Đứng ở xa xa mới có thể thấy hết một số hình ảnh, ngươi đến chỉ là để mở mang kiến thức không cần nghĩ đến việc lập công."
Chị Nguyệt vẽ một cái trận pháp rồi nói:
"Đứng yên ở quanh đây, Tu Chân giả bình thường sẽ không tìm thấy ngươi.
Gặp nguy hiểm thì ngươi tự mình lo liệu nhé, tu vi của ngươi có chút kỳ quái, mặc dù nhập phẩm rồi nhưng không cách nào phát giác được.
Với một người bình thường, thì Tu Chân giả cũng sẽ rất ít quan tâm đến."
Chu Tự gật đầu, nếu không có chuyện gì thì hắn cũng sẽ không sẽ rời đi.
Hắn nhìn chung quanh một lần, cũng không thấy dấu vết của dã thú, ước chừng là đêm nay cũng sẽ không có, có chút đáng tiếc.
Nghìn năm công lực đã tràn đầy, nếu chỉ đứng im mà nhìn thì cũng tương đương với việc không cần đọc sách, có chút khó chịu.
Hắn cần tìm việc gì đó để làm, nếu thực sự không có gì để làm thì cứ tiếp tục luyện võ thôi.
Hắn nghĩ lại một chút xem còn môn võ lâm tuyệt học nào mà mình chưa học xong hay không.
Lục Mạch Thần Kiếm?
Khi còn bé hắn cũng học qua, bất quá lại học thành Nhất Dương Chỉ, lần này có thể thử lại lần nữa.
Nếu thực sự không học được lục mạch thần kiếm thì hắn có thể luyện thêm Vịnh Xuân quyền, môn thốn quyền thì hắn biết.
"Hôm nay nhìn ta phát uy, sau này ngươi cũng có thể biến thành người như ta như vậy." Chu Ngưng Nguyệt nắm chặt tay lại rồi nói.
Bởi vì muốn giả trang Thánh tử, thì phải dùng nắm đấm.
Dù sao Phá Thiên Ma Thể mà Ma đạo Thánh tử tu luyện là phải lấy quyền trấn khắp nơi.
Các nàng mà không dùng quyền thì không thể thuyết phục được mọi người.
"Cái này cho ngươi." Thu Thiển đem vòng tay màu đỏ của mình giao cho Chu Tự:
"Có vấn đề gì thì có thể khu động Hồng Lăng giúp ngươi chống đỡ một chút."
Chu Tự nhận vòng tay màu đỏ, đeo lên rồi nói:
"Được."
Cảm giác cùng vòng tay màu đen của hắn cũng không có khác nhau là mấy, bất quá công năng lại hoàn toàn khác biệt.
Hắn cũng không để việc này trong lòng.
Chu Ngưng Nguyệt khu động trận pháp,sương trắng bắt đầu nổi lên xung quanh
Ban đêm mà có sương trắng, thì thị giác sẽ bị ảnh hưởng không ít.
"Chúng ta đi thôi." Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Chờ chúng ta trở về." Thu Thiển nói rồi khu động vòng tay màu đen, khí tức bắt đầu trở nên có chút cuồng bạo.
Cho dù là hình dạng cũng khó mà nhìn rõ ràng.
Hình dạng này sẽ là hình dạng của hắn trong mắt người khác.
Vô cùng đẹp trai.
Thấy chị Nguyệt cùng Thu Thiển biến mất trong rừng cây, Chu Tự cũng không làm cái khác mà lấy táo đông ra, bắt đầu ăn.
Nếu là đến mở mang kiến thức mà không ăn một chút gì, thì sẽ cảm thấy thiếu một chút gì đó.
Chẳng qua là mới vừa ăn mấy quả táo thì đột nhiên Chư Tự cảm thấy có bóng đen xuất hiện từ đằng xa, giống như là có dã thú đang chạy trốn.
"Hả?"
Hắn nhìn qua chỗ đó, bởi vì có sương trắng bao phủ nên cho dù là có ánh trăng sáng soi rọi thì hắn cũng không có cách nào nhìn rõ bóng đen là cái gì:
"Chó hoang sao?
Hay là con chó ba đầu trước kia?"
Hắn cảm thấy kích thước của vật kia cũng không nhỏ.
Không phải là loại cái loại động vật nhỏ to bằng con mèo như lần trước.
Tò mò, hắn cất bước đi theo.
Bỏ ra một chút thời gian hắn liền tìm thấy được một con dã thú nhìn giống như hổ nhưng lại có vảy.
"Lân Hổ?" Chu Tự đã từng thấy qua ở những ghi chép có liên quan, con này cũng là Linh sủng.
"Rống ~ "
Tại lúc Chu Tự tới gần, Lân Hổ bắt đầu có dấu hiệu công kích.
Dã thú nha, việc tấn công người là chuyện bình thường.
"Biết nói chuyện không?" Chu Tự hỏi con dã thú một câu.
Lân Hổ giật giật chân trước, bày ra tư thế chuẩn bị công kích, nó cũng không có hiểu câu hỏi của Chu Tự.
"Rống ~ "
Một tiếng gầm nhẹ vang lên.
Lân Hổ phi thân, phóng tới Chu Tự.
"Xem ra là không biết nói." Chu Tự cũng không thèm để ý nữa.
Ngay trước khi đối phương muốn tấn công Chu Tự liền bước ra một bước, lấy tốc độ cực nhanh mà đi tới bên người Lân Hổ, sau đó hắn khoác một tay lên trên đầu của con Lân Hổ này.
Rầm!
Cát bay đá chạy, trên mặt đất liền xuất hiện một cái hố nhỏ.
Đầu con Lân Hổ bị ấn vào trong lòng đất.
Cứ như vậy nó liền không thể cử động nữa.
Một đòn nhất kích tất sát nhờ kinh nghiệm lâu năm.
Tuyệt đối không có ngược đãi.
Trừ phi nó có đồng bọn.
"Bình thường mà nói, nếu dã thú là con hổ lớn như vậy thì chắc là sẽ không có đồng bọn, nhưng Linh sủng thì khó mà nói trước."
Bất kể là có có đồng bọn hay không thì hiện tại nó cũng đã bị xử lý, không cần phải lo lắng nữa.
Hắn định chôn xong con lân hồ, liền đi dạo xung quanh một vòng.
Sau một hồi nghĩ ngợi, hắn liền thử tìm công cụ bên trong trữ vật pháp bảo của Thu Thiển, chỉ là tìm một hồi cũng không thấy thứ gì trông giống cái cuốc.
Đại bộ phận đều là quần áo, loại quần trong áo ngoài nào cũng có, hơn nữa còn có một cục gạch.
Hắn không thể lý giải được, một vị ma tu thần nữ tại sao lại mang một cục gạch để làm vật tùy thân?
Cuối cùng hắn chỉ có thể kéo dã thú đến chỗ xa xa, bên đó có một cái hố, ném vào trong đó rồi lấp đất là được rồi.
Oanh!
m thanh khủng bố truyền ra từ trong rừng cây, giống hệt như là những người bên trong đã đánh nhau.
Vì phải đi chôn Lân Hổ nên hắn cách rừng cây quá xa, nhìn không thấy thứ gì.
"Đợi lát nữa trở lại nhìn một chút."
Nói xong hắn liền đi thẳng theo con đường phía trước, chỉ là chưa có đi được bao lâu hắn liền ngừng lại.
Xem ra Lân Hổ có đồng bọn.
Một người đàn ông đi tới trước mặt hắn, ước chừng khoảng ba mươi tuổi.
Mà bên cạnh hắn có một đám Lân Hổ, dường như là chúng đặc biệt tới đây.
Đi được một khoảng không xa, hai người liền ngừng lại.
Chu Tự vứt Lân Hổ qua một bên rồi nói:
"Đây là hổ của ngươi?
Sau này trông chừng nó tốt một chút, nếu không thì rất dễ chết."
Chung Hổ nhìn Chu Tự, có chút nhìn không thấy đối phương.
Thoạt nhìn giống như là người bình thường, khí chất cũng rất bình thường, nhưng mà rõ ràng đối phương là người hạ thủ với Lân Hổ. Hơn nữa xung quanh mình có nhiều lân hổ như vậy mà rõ ràng không có bối rối chút nào.
Người của Đạo tu?
"Trông chừng tốt một chút ư?" Chung Hổ lắc đầu thở dài:
"Lân Hổ nếu quản không tốt, rất dễ xảy ra vấn đề, ví dụ như bây giờ. . ."
Lúc này những con Lân Hổ xung quanh đã vây kín Chu Tự lại.
"Nếu chúng nó thấy đồng tộc của mình bị giết, sẽ không khống chế được ý định tấn công ngươi.
Đại khái là muốn ngươi phải trả một cái giá lớn."
Chung Hổ không muốn giết người tại tòa thành này.
Nhưng nếu đối phương đã giết Lân Hổ, thì hắn cũng không thể làm như không thấy, hắn cũng phải muốn đối phương trả một cái giá lớn một chút.
"Hóa ra là không khống chế tốt nha." Chu Tự nhìn Lân Hổ xung quanh rồi nắm chặt tay lại.
"Đúng vậy, ngươi cũng phải cẩn thận một chút." Chung Hổ mở miệng nhắc nhở.
Sau đó hắn cho Lân Hổ phát động công kích.
Chỉ trong chớp mắt, Lân Hổ xung quanh đã đánh về phía Chu Tự.
Nhìn đám Lân Hổ chủ động công kích, Chu Tự có chút hoài niệm.
Lúc còn trẻ, hắn cũng phải gặp qua cái sự tình này .
Nhưng theo tuổi tác càng cao, dã thú xung quanh lại không thế nào công kích hắn.
Nội thành gần như không thấy.
Cho dù thấy được thì cũng không có đồng lõa.
Lần trước cũng có một đám chuột vây quanh hắn, đáng tiếc là chúng quá nhỏ nên không có cảm giác phấn khích.
Lân Hổ lại khác.
Răng nanh sắc nhọn, hổ trảo uy bức, đầu to, đánh với bọn chúng mới đủ đã tay.
Lúc này con Lân Hổ đầu tiên đã tới trước mặt hắn.
Chu Tự đưa tay lên chụp thẳng vào đầu đối phương, sau đó ấn thẳng xuống đất.
Rầm!
Cái đầu con lân hổ lập tức nát bấy.
Tử vong tại chỗ.
Con thứ hai theo đó mà tới, Chu Tự liền tung một cước vào người nó - Phong Thần Thối, cả người con hổ vặn vẹo rồi bay thẳng ra ngoài.
Thiên Sương Quyền - quyền ra như gió, một tiếng trầm đục vàng lên, cái đầu của con Lân Hổ thứ ba theo đó mà tan nát.
Bài Vân Chưởng - vươn tay thành đao, tàn ảnh xẹt qua con Lân Hổ thứ tư làm máu me văng tung tóe.
Rầm!
Oanh!
Bốp!
Chỉ mất khoảng vài hơi thở, một đám Lân Hổ đã tử thương hơn phân nửa.
Võ lâm tuyệt học nha, chỉ cần mấy chiêu đó không có hiệu ứng đặc biệt, thì cơ bản hắn đều biết.
Chung Hổ có chút kinh ngạc nhìn người không có chút Linh khí kia:
"Trời sinh Thần lực?"
Không chút chần chừ, hắn liền bấm đốt thi pháp.