Phục hồi lại tinh thần, Chu Tự lại tiếp tục nghiên cứu Phá Thiên Ma Thể.
Xem hết phần giới thiệu đại khái, hắn chuyển sang xem phần “nhập môn như thế nào”.
Nhìn xuống phần mở đầu, Chu Tự liền cảm thấy môn này không dễ để học.
“Giữ đạo tâm vững chắc, tĩnh lặng để nạp khí, ngưng tụ được luồng linh khí thứ nhất mới được tính là giai đoạn đầu, lại lấy Huyết Khí Đan hỗ trợ cho việc trùng kích trăm mạch, như vậy Phá Thiên Ma Thể mới được coi là mới bắt đầu.”
Chu Tự có chút kinh ngạc:
“Đây chỉ là bắt đầu, còn chưa coi là nhập môn sao?”
Còn chưa nhập môn thì không tính là nhập phẩm.
Xem ra là hắn không còn hy vọng gì rồi, đừng nói đến việc giữ cho đạo tâm vững chắc, việc tĩnh lặng để nạp khí hắn còn không làm được, mà nếu làm được cũng phải kiếm thêm Huyết Khí Đan để phụ trợ.
Ách, đòi “Huyết Khí Đan” từ ba mẹ có khi lại lấy được.
“Được rồi, xem một chút xem như thế nào mới coi là nhập môn nào.”
Nghĩ đến đây Chu Tự liền đọc tiếp.
Lúc này hắn thấy được một bức vẽ, bức vẽ biểu thị ra trăm mạch của cơ thể, có một cái chỉ đỏ xuyên qua trăm mạch rồi hội tụ lại bên trong khí hải theo một trình tự kỳ quái.
“Lấy luồng linh khí thứ nhất, kết hợp với Huyết Khí Đan, sơ khai trăm mạch, tiếp theo vận chuyển một chu thiên sau đó hội tụ lại đan điền rồi ngưng tụ thành ma chủng thì mới tính là mới nhập môn.”
Xem xong nội dung thư tịch, Chu Tự cảm thấy cũng không phải khó lắm.
Nếu không phải là không có Linh khí cùng Huyết Khí Đan thì hắn cũng muốn thử xem thế nào.
Tác dụng Huyết Khí Đan có thể là giúp linh khí chuyển động theo kiểu xoay vòng.
Nghĩ tới đây, Chu Tự liền sửng sốt.
Hắn đúng là không có linh khí, nhưng mà trên người hắn lại có nghìn năm công lực.
Hơn nữa hắn còn có thể khống chế rất tốt nghìn năm công lực.
Nếu như dùng nó để thay thế Linh khí thì…
“Vạn nhất có thể thì sao?”
Suy tư một hồi, hắn liền quyết định thử một chút. Nghìn năm công lực là do hắn đọc sách có được, nắm giữ mấy chục năm rồi, nói là thuận buồm xuôi gió thì cũng không quá phận chút nào.
Có thể khống chế dễ dàng thì sẽ bớt đi một phần mạo hiểm.
Chu Tự nói là làm.
Sau khi nhớ kỹ trình tự vận chuyển, hắn lại nghiên cứu vị trí của trăm mạch một hồi.
Đại khái là không có vấn đề gì lớn, thế nên hắn liền ngồi dưới đất rồi bắt đầu dùng nghìn năm công lực để tu luyện.
Tư thế tu luyện rất trọng yếu, ít nhất ở trên quyển sách tu luyện đó viết như vậy.
Ngũ tâm triều thiên, lưỡi đỉnh ngạc trên, khí định thần nhàn.
Sau khi bình tĩnh lại, Chu Tự liền rút ra một chút xíu nghìn năm công lực từ khắp nơi trên cơ thể, nghìn năm công lực chảy từ đan điền ra rồi chìm xuống Hội âm, sau đó từ Đốc Mạch mà chạy lên sau đó du tẩu khắp trăm mạch.
Hắn đã nhảy vọt qua phần “sơ khai trăm mạch” một cách dễ dàng.
Lúc này nghìn năm công lực thuận theo chỉ dẫn của Chu Tự, nhẹ nhàng du tẩu qua trăm mạch dựa theo công pháp của Phá Thiên Ma Thể.
Bởi vì đây là lần đầu tiên làm việc này này nên toàn bộ quá trình đều phi thường cẩn thận.
Cho đến tận bây giờ cũng chưa có xuất hiện bất kỳ bất ngờ nào.
Một hồi lâu, lực lượng đã hội tụ lại tại huyệt bách hội, hội tụ đến phân nửa lại bắt đầu từ huyệt nhâm mạch chảy xuống trở về đan điền.
Lực lượng giờ như dòng suối, im ắng du động, từ trăm mạch tản ra, bằng phẳng mà ổn định
Đi!
—-------
Không biết đã qua bao lâu.
Nghìn năm công lực giờ đã hội tụ ở đan điền, tích tiểu thành đại.
Giờ khắc này Chu Tự cảm giác được ở đan điền có một cỗ lực lượng trước kia chưa từng có đang hiện ra.
Nó giống như là đang thu nạp huyết khí của hắn.
Rồi ngưng tụ thành cái gì đó.
Chu Tự không hề cảm giác được sự nguy hiểm, cũng không có thống khổ gì rõ ràng.
Lúc lâu sau loại cảm giác này mới bắt đầu biến mất, cùng lúc đó trong đan điền của Chu Tự lại có thêm một hạt giống màu đen, trên hạt giống hiện đầy phù văn.
Lúc này phù văn đang không ngừng vận chuyển, nhìn qua giống như một cái động sâu không đáy.
“Ma chủng sao?”
Chu Tự có chút kinh ngạc, rõ ràng đã thành công rồi?
Chỉ là không biết có chênh lệch cùng bản gốc hay không mà thôi.
Bất quá hắn lại có cảm giác rằng ma chủng đang muốn thôn phệ cái gì đó.
“Muốn ăn tinh lực ư?”
Hắn nhớ tới phần giới thiệu vắn tắt của Phá Thiên Ma Thể, ma chủng cần dùng tinh lực sôi trào để nuôi nấng.
Thứ này hắn không có nha.
Sau cùng hắn lại thử ném một chút nghìn năm công lực vào trong ma chủng.
Sau đó nghìn năm công lực liền bị ma chủng hấp thu.
“Xem ra có thể cho nó ăn nghìn năm công lực.”
Hắn nghĩ vậy rồi lại ném thêm một chút nghìn năm công lực vào ma chủng.
Bởi vì lượng nghìn năm công lực hắn đưa vào rất ít nên ma chủng cũng mất không bao lâu là đã hấp thu xong. Thấy vậy hắn lại tăng thêm một chút nữa.
Lần này thì ma chủng hấp thu chậm hơn thấy rỗ.
Đợi thêm một chút nữa, cuối cùng thì ma chủng mới hấp thu xong.
Tiếp theo hắn lại ném hẳn một khối nghìn năm công lực lớn hơn vào.
“Giống như cho thú cưng ăn vậy, rất có ý tứ.”
Chu Tự nghĩ trong lòng rằng cứ nuôi tiếp để nhìn xem cái ma chủng này có sức ăn lớn đến bao nhiêu..
Chẳng biết từ lúc nào, phù văn phía trên ma chủng đã ngừng chuyển động, tựa như là bị mắc kẹt, trông có vẻ không ổn cho lắm.
Đây là ăn no rồi sao?
Trong lòng Chu Tự đầy nghi hoặc.
Nhưng mà không đợi hắn xác định, thì phù văn trên ma chủng lại đột nhiên nghịch chuyển, sau đó nghìn năm công lực từ bên trong bắt đầu phun ra.
Rầm!
“Khục khục!”
Trong phòng khách, Chu Tự đang ôm lấy yết hầu. Hắn có cảm giác rằng có đồ vật gì đó đã đánh thẳng vào cổ họng của hắn.
“Đây là ăn no quá rồi nhổ ra à?”
Chu Tự nhẹ giọng mở miệng, chẳng qua là mới vừa nói một câu, hắn liền cảm giác yết hầu có chút đau đớn, âm thanh có chút khàn khàn.
“Khục khục!”
Hắn cẩn thận kiểm tra, sau khi xác định yết hầu cùng cơ thể không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá cũng không có cảm giác rằng ma chủng mang đến cho hắn cái biến hóa gì.
“Xem ra quả thật không thể tu luyện bậy bạ.”
Tu luyện đến nỗi khản cả yết hầu rồi.
Nghĩ vậy xong, Chu Tự định đứng lên thì phát hiện gian phòng giờ đã tối om.
Chỉ có đèn tín hiệu từ Router đang nhấp nháy.
Hắn cầm điện thoại nhìn qua, hai giờ khuya.
Chu Tự:“……”
Thời gian tu luyện qua nhanh như vậy?
Cứ tu luyện như vậy thì hết cmn thanh xuân rồi còn gì nữa.
Chu Tự bật đèn lên uống chén nước, rồi mở tủ lạnh cầm mấy quả táo đông để lót dạ.
Hắn đứng ở ban công nhìn một chút tinh quang trên trời, rồi bắt đầu suy nghĩ.
“Việc tu chân quả nhiên là sự thật, vừa nãy Phá Thiên Ma Thể có thể miễn cưỡng cưỡng tính là nhập môn, mặc dù không có cảm giác gì, đã thế còn đả thương yết hầu của ta. Nhưng mà đúng là có lực lượng khác xuất hiện.
Như vậy thì mẹ cùng phụ thân có thể thật sự là ma đạo cự phách.”
Sau khi xác định xong, trong nội tâm Chu Tự có chút bất đắc dĩ, hắn thực sự phải làm nhân vật phản diện sao?
Sau này nếu có người tới đây hàng yêu trừ ma, hắn biết trả lời như thế nào đây?
Mồm gặm trái cây, mắt nhìn ra tiểu khu im lìm. Hắn cảm giác cuộc đời mình đang yên bình giờ đây đã bắt đầu xuất hiện gợn sóng.
Ọe!
Đột nhiên phía dưới truyền đến âm thanh nôn mửa.
Nhìn xuống, ở dưới có người uống rượu say giờ ôm thùng rác ói mửa liên tục.
Đại khái là mới vừa uống xong trở về.
“Lại nói tiếp, nghìn năm công lực còn có thể dùng thay linh khí, cũng không biết còn có tác dụng khác hay không.”
Trước kia hắn chỉ biết nghìn năm công lực có tác dụng cường thân kiện thể.
Còn đâu thì không có tác dụng khác.
Chỉ là đánh người đau hơn một chút, chạy bộ nhanh một chút, nhảy cao một chút.
Cũng không còn gì khác.
Cũng không thể phát ra hỏa cầu mà cũng không có hiệu ứng đặc biệt.
Trước kia là không biết cách dùng, giờ dường như là hắn có phương pháp rồi. Chỉ là không biết được có được hay không mà thôi.
Lần sau có cơ hội có thể thử một chút, nhưng nó sẽ không tốt cho lắm đâu.
Dù sao hắn chưa bao giờ để nghìn năm công lực ngưng tụ tại bên ngoài cơ thể.
“Chi!”
Đột nhiên có âm thanh làm cho Chu Tự chú ý.
Nó hết sức chói tai, không giống tiếng của động vật bình thường.
Tìm ở dưới, hắn phát hiện ở thùng rác gần đó có một con chuột màu đen, nó so với con mèo còn to hơn, hai mắt còn phát ra hồng quang.
Lúc này nó đang nhìn người đàn ông uống say kia.
Tựa hồ đang xác định xem đối phương có nguy hiểm hay không.
Sau khi kêu gào vài tiếng nó phát hiện đối phương không có trả lời, hẳn là không có vấn đề.
Rồi nó liền trực tiếp nhào tới.
Rầm!
Ngay lúc thân thể nó vừa nhao lên, thì liền bị một vật thật nhỏ trực tiếp đánh vào trên trên người, đẩy nó đập mạnh xuống đất.
Lúc này người đàn ông vừa nôn xong liền ngẩng đầu nhìn chung quanh một lần, khi không thấy cái gì liền lau miệng đi về nhà.
“Lại có việc làm rồi.”
Chu Tự gặm thêm một quả táo đông rồi tắt đèn rời khỏi nhà.
Vừa nãy mới chỉ là phun ra hạt táo đông, đánh một cái vào con chuột dị thường kia.
Chết nhất định là không chết, nhưng mà khiến nó bị thương không thể đi lại bình thường thì không có vấn đề.
Chơi nhiều là tự khắc có kinh nghiệm.
Bất quá thể loại dã thú như con chuột này thường thường đều có một ổ. Hắn tính đi xuống xem một chút xem có thể tìm được đồng loại của nó hay không rồi hốt gọn một mẻ.
Về phần công phu phun hạt táo…
Hắn học ở trên tivi.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là kiếm pháp hay đao pháp gì gì đó thì học không được.
Chủ yếu là vì công phu phun hạt táo có thể dùng nghìn năm công lực để gia trì.
Còn có Đạn Chỉ thần công, Thiên Tàn Cước, Như Lai Thần Chưởng… gì đó.
Hắn đều biết.
Chỉ là không có hiệu quả.