Lúc tan việc, Tô Thi ở lại trực ban.
Địa vị của ba vị ông chủ quả thật không cao.
Nói mới nhớ, lúc nộp đơn ứng tuyển ông chủ lớn đang ở nơi này trực ban.
Không nghĩ nhiều, Chu Tự rời khỏi thư viện.
Lần này cũng không trực tiếp ngồi xe về nhà, mà dừng lại ở công viên, đi vào xem mấy cái cây, sau khi xác nhận không có vấn đề hắn mới đi bộ trở lại.
Đường về không quá xa, không nên lãng phí nữa, coi như rèn luyện cơ thể đi.
Tiện thể xem một chút xem có cái gì ăn không để mang một ít về.
Gần đến chín giờ, là thời gian ăn đêm.
Chỉ cần mang theo đồ ăn, là không cần lo lắng việc chị Nguyệt bảo đi ăn đồ nướng để chúc mừng việc được phát tiền lương.
Đồ nướng không hề rẻ.
Chỉ là khi về đến nhà, hắn lại phát hiện hai người kia đang ngồi ở trên bàn cơm ăn thịt xiên.
Thế mà hắn còn đặc biệt mua một xâu thịt ba chỉ mang về.
Đây chính là hai người đem số tiền còn dư lại mua đồ ăn hết rồi sao?
Cuối cùng Chu Tự quyết định đem món chao đậu phụ mình mới mua ra ăn.
Tiện thể giao năm trăm mốt tiền lương ra.
Thu Thiển ngây thơ thậm chí không biết tiền lương của hắn đến tận 1120 đồng, giờ giao ra năm trăm mốt, thì hắn còn tận sáu trăm mốt đồng.
"Ngày mai đi công viên?" Chu Ngưng Nguyệt cuối cùng cũng chiếm được một phần món chao đậu phụ, nàng vừa ăn vừa tò mò hỏi.
"Chúng ta vẫn định đi mua quần áo." Thu Thiển đưa đồ nướng cho Chu Tự, đổi lấy món chao đậu phụ.
"Vậy đi công viên trước rồi lại đi mua quần áo." Chu Tự nói.
Sau đó hai người nhìn về phía Chu Tự.
". . ."
Quần áo của nữ nhân không rẻ, quần áo thời trang của trẻ em cũng tương tự.
Đây là muốn hắn xuất huyết sao?
. . .
Ngày hôm sau Chu Tự đưa bọn họ tới công viên.
"Ngươi mang theo cái giá này làm gì vậy?" Chu Ngưng Nguyệt vừa ăn bánh bao vừa hỏi.
Hôm nay không có ăn cơm ở nhà, vì vậy chị Nguyệt phải vừa đi vừa ăn.
"Chụp ảnh nha." Chu Tự lấy ra máy ảnh rồi tiếp tục nói:
"Cũng không chỉ cái giá đâu, còn có cái này nữa."
"Không có việc gì hay sao mà lại chạy đến nơi đây chụp ảnh vậy?" Thu Thiển có chút khó hiểu.
Hôm nay nàng mặc một cái váy dài màu hồng phấn viền cam, phần cổ áo mang hơi hướm bảo thủ.
Kỳ thực Chu Tự muốn nàng mặc loại trang phục mà lần thứ hai hai người gặp mặt, trang phục đó đặc biệt khác người.
Nhưng mà nghĩ lại hắn liền cảm thấy khá là được.
Một lúc sau.
Chu Tự dừng lại ở trong rừng cây nhỏ, dưới một gốc cây đại thụ.
"Được rồi, chính là trong chỗ này, đây là cái cây lúc trước ba mẹ dẫn ta đến trồng." Hắn đem cái giá cùng máy ảnh xắp xếp xong, rồi chỉ đạo cho Thu Thiển cùng chị Nguyệt đứng dưới tàng cây.
Tìm vị trí khá thích hợp rồi cài đặt thời gian.
Điều này làm cho Thu Thiển cùng Chu Ngưng Nguyệt đều có chút khó hiểu.
Rất nhanh Chu Tự đã xắp xếp xong rồi chạy tới, chuẩn bị chụp ảnh chung.
Thu Thiển có chút khó hiểu, nhưng mà Chu Ngưng Nguyệt đã trực tiếp tạo dáng trước máy ảnh: Hi!, trước tiên phải chụp được ảnh đẹp đã rồi nói sau.
Tách tách!
Hình ảnh đã được lưu lại.
Chu Tự đứng chung một chỗ Thu Thiển, trước mặt bọn họ là chị Nguyệt đang đứng đấy giơ tay nháy mắt “say Hi!”.
"Tại sao Ta lại cảm thấy cái này nhìn quen mắt như vậy?" Chị Nguyệt có một loại cảm giác nồng đậm rằng đã thấy được ở đâu đó rồi khi nhìn thấy ảnh chụp.
Rồi nàng nhớ ra.
"Không được, cái này không được, đổi một cách chụp khác đi." Nàng lập tức phản đối với tấm hình này .
Tiếp theo nàng bắt đầu bảo Thu Thiển cùng Chu Tự ngồi xuống, còn nàng là đứng ở phía sau.
Tại giây cuối cùng nàng khoác hai tay lên trên đầu Thu Thiển cùng Chu Tự rồi nhảy dựng lên, tiện tay cụng đầu hai người vào với nhau.
"Yeah!"
Đó là âm thanh vui vẻ của chị Nguyệt.
Tách tách!
Hình ảnh đã được lưu lại.
Đầu của Thu Thiển cùng Chu Tự bị cụng vào nhau, phảng phất có chút kinh ngạc, cũng hơi đau.
Chu Ngưng Nguyệt ép hai người kia xuống nên cao hơn một cái đầu.
"Hoàn hảo." Chị Nguyệt rất cao hứng khi nhìn thấy ảnh chụp.
Chu Tự nghĩ một chút rồi cũng không nói gì, hắn sờ sờ đầu mình rồi cảm thấy đầu của Thu Thiển thật cứng rắn.
"Ngươi bị cụng có đau không?" Thu Thiển nhìn Chu Tự, trong đôi mắt nàng không có chút cảm xúc nào, giống như bình tĩnh trước cơn bão vậy.
". . ." Chu Tự lập tức để tay xuống:
"Không có."
Rất nhanh Thu Thiển sẽ không để ý đến việc Chu Tự sờ đầu.
Thậm chí có chút sửng sốt.
Hiệu chụp ảnh.
Chu Tự đã in bức ảnh được chụp ra.
Sau đó hắn bỏ ảnh vào một cái khung, cái khung ảnh cùng loại với khung ảnh bày ở đại sảnh.
Mấy bức ảnh ở đại sảnh là ảnh gia đình của Chu Tự cùng chị Nguyệt, vì vậy tấm này cũng là?
Trong lúc nhất thời Thu Thiển cảm thấy có chút kỳ lạ.
Chu Tự rõ ràng không nói gì, nhưng mà hành động vừa rồi hình như còn hơn cả lời nói.
"Như vậy là đủ rồi." Chu Tự có chút thỏa mãn khi nhìn ảnh chụp.
Mặc dù bị chị Nguyệt ấn xuống, nhưng mà vẫn ổn.
Dù sao cũng là chị ruột của hắn.
Chu Ngưng Nguyệt ở một bên đụng đụng vào Thu Thiển, nói khẽ:
"Sao đột nhiên phản ứng của ngươi chậm hơn vậy."
"Không, không quen lắm." Thu Thiển trả lời.
Quả thật không quen lắm, trước kia cũng không tồn tại chuyện nàng giao lưu cùng người khác.
"Bất quá vẫn là cần thử nhân cách của em trai thối một chút." Chu Ngưng Nguyệt kéo Thu Thiển qua một bên rồi thần bí nói:
"Đêm nay ngươi mặc ít vải đi một chút, đến phòng của hắn cùng hắn nói chuyện phiếm, ngươi trước. . ."
Không đợi Chu Ngưng Nguyệt nói xong, Thu Thiển đã nói thẳng:
"Chị Nguyệt, buổi tối hắn phải tu luyện."
"? ? ?" Chu Ngưng Nguyệt bối rối.
Xong rồi, sai lầm rồi, rõ ràng lại khiến em trai thối say mê tu luyện rồi.
. . .
Tiệm bán quần áo.
Chu Tự nhìn qua nhìn thấy đây cũng không tính là cửa hàng cao cấp, cảm thấy nơi này hẳn là có thể mua được.
Nhìn qua giá cả thì một bộ đại khái khoảng hai trăm đồng, hai bộ là bốn trăm.
Vẫn còn dư lại hai trăm đồng.
Cộng thêm phần dư lại từ đầu tuần, miễn cưỡng còn lại bốn năm trăm.
Cũng may.
Khi hai nàng đi chọn quần áo, Chu Tự cũng không có ý định đi xem, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào một tấm áp-phích của tiệm.
Trên đó là một cô gái dáng người rất đẹp, ăn mặc quần ngắn và đi tất chân, trên đùi có buộc một cái nơ.
Hắn có chút tò mò, trên đùi tại sao phải buộc một cái nơ chứ, thứ này sẽ không rơi sao?
Trong lúc nhất thời hắn liền lâm vào trầm tư.
"Thánh tử đại nhân."
Đột nhiên có một âm thanh vang lên bên tai Chu Tự.
Chu Tự kinh ngạc, nhìn sang bên cạnh, là Thu Thiển, chẳng biết nàng đã đi tới từ lúc nào.
Nàng vẫn mặc bộ quần áo lúc cũ.
"Chọn được quần áo rồi à?" Chu Tự sau khi lấy lại tinh thần liền hỏi một câu.
"Vẫn chưa." Thu Thiển nhìn về phía tấm áp-phích mà Chu Tự xem đến ngẩn ngơ nói:
"Thánh tử đại nhân đang nhìn cái gì vậy?"
Cái câu “Thánh tử đại nhân” này khiến Chu Tự cảm thấy có chút bất an.
"Chỉ là có chút tò mò nữ rằng ở trên đùi không có việc gì lại đi thắt nơ làm chi vậy." Chu Tự trả lời.
Tất nhiên là hắn nói sự thật, chỉ là không thể nghĩ ra đáp án tại sao lại buộc nơ quanh đùi thôi.
"Nếu như ta thử mặc váy ngắn ở nhà, ở trên đùi buộc một cái nơ, thì có kỳ quái lắm không?" Thu Thiển đột nhiên hỏi.
"Ở nhà ư. Chắc là không đâu." Chu Tự nhanh trí trả lời.
"È hèm ~" Thu Thiển hơi ngửa đầu, đôi mắt nhỏ nheo lại, nhếch miệng, kéo dài giọng. Nhìn chằm chằm vào Chu Tự tựa như rất có thâm ý,
Chu Tự: ". . . , chị Thu ta không có ý gì đâu."
"Ta hiểu." Thu Thiển vẫn dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm vào Chu Tự.
Chu Tự: ". . ."
Thu Thiền lần nào cũng bảo là đã hiểu.
Cuối cùng Thu Thiển mua một cái váy ngắn, cùng tất dài quá gối.
Chị Nguyệt cũng mua một cái váy.
Không ngắn cũng không dài, cao ngang hơn đầu gối một chút.
Bất quá chị Nguyệt thấy cái váy của Thu Thiển thì cực kỳ sốc.
Thu Thiển bị cái gì kích thích vậy?
Khi về đến nhà, Chu Tự đặt ảnh chụp lên trên quầy, rồi quyết định đi tu luyện.
Hôm nay chị Thu nhìn qua có chút nguy hiểm.
"Không ăn cơm sao?" Thấy Chu Tự muốn đi tu luyện, Thu Thiển rất đắc ý hỏi.
"Hôm khác đi." Chu Tự trực tiếp ngồi lên trận pháp, bắt đầu tu luyện.
"Chu Tự bị sao vậy?" Chu Ngưng Nguyệt từ phòng bếp đi ra, vừa ăn nho xanh vừa hiếu kỳ hỏi.
Hai người này hôm nay không bình thường.
"Không biết, ta chỉ cười với hắn một cái." Thu Thiển nhún nhún vai, sau đó đi vào phòng bếp thu dọn đồ đạc, định làm món gì đó để ăn.
Hiện tại trời còn sớm, Chu Tự sẽ tỉnh lại tầm mười giờ tối, đến lúc đó có thể cho hắn ăn rồi.