Chu Tự cảm thấy chị Nguyệt hoàn toàn không lo lắng về việc đắc tội với ba mẹ.
Hắn thì khác, khi ba mẹ ở nhà, hắn phải tự giác một chút.
Mẹ cùng cha vừa mất bình tĩnh, hắn sẽ tự giác rửa cái bát, lau cái bàn.
Đương nhiên, khi mẹ vừa mất bình tĩnh với hắn, bố sẽ tự giác đi nhặt rác, sau đó đem quần áo bỏ vào trong máy giặt.
Tóm lại là khi mẹ lên cơn, tốt nhất là lên tìm ít việc để làm.
Sợ nhất chính là khi mẹ rửa bát, lau bàn, đổ rác, quét nhà, giặt quần áo… xong xuôi rồi mới lên cơn.
Khi đó cả hai cũng chỉ có thể bất lực đứng nghiêm tại chỗ.
Bất quá vừa rồi khi gọi điện thoại, hắn cảm thấy nếu chị Nguyệt ở nhà sẽ làm nũng với ba mẹ.
Có lẽ sẽ không hoàn toàn giống như cách hắn trưởng thành.
Lúc này Thu Thiển đã đi ra, dường như nàng đã tiện tắm rửa qua một lần.
Tóc dài xõa nơi vai, có chút ướt át.
Nàng đang mặc một bộ váy liền áo màu nâu, ở eo có đai lưng, chiếc váy dài đến đầu gối.
Dáng người hiện lên rõ ràng, phụ trợ cho dung mạo xinh đẹp của nàng.
Đại khái là bởi vì nàng lớn lên xinh xắn, nên mặc cái gì cũng dễ nhìn.
"Chị Nguyệt đang làm gì thế?" Thu Thiển tò mò hỏi.
"Chị Nguyệt bảo là mang cho ta chút đồ vật thêm vào trận pháp, giúp đám mây của ta phát triển." Chu Tự nói .
"Thêm ít đồ?" Thu Thiển ngồi xổm bên cạnh Chu Tự bên, sau đó nàng đưa tay đặt lên trên trận pháp, một luồng lực lượng không giống với Linh khí tràn vào trong trận pháp.
Mùi dầu gội đầu, khi Thu Thiển tới gần Chu Tự liền ngửi thấy được mùi hương dầu gội đầu bình thường hắn thường gội.
Cơ mà hình như nó thơm hơn quá mức bình thường.
Cũng không hiểu là vì cái gì.
Rất nhanh hắn đem lực chú ý đặt trên lực lượng của Thu Thiển:
"Đây là Thần lực?"
Lực lượng này không giống với Linh khí, kết hợp với lai lịch của Thu Thiển, thì có lẽ đó là Thần lực.
"Không hẳn là vậy." Thu Thiển ngẩng đầu nhìn Chu Tự tò mò hình:
"Có vẻ như ngươi không kinh ngạc chút nào."
Chu Tự đã biết chuyện liên quan đến nàng, nên cũng không có chút kinh ngạc hay thắc mắc nào cả.
"Ta không tin." Chu Tự nghĩ rằng nên ẩn dụ một chút:
"Mặc dù chị Nguyệt nói là chị của ta, nhưng ta vẫn cảm thấy không quá tin tưởng, bất quá gọi là chị cũng không thành vấn đề.
Đương nhiên, ta cũng đang từ từ đặt chị Nguyệt đặt vào vị trí chị của ta, chẳng qua là chị Nguyệt hơi thấp."
"Còn chuyện xem mắt thì sao?" Thu Thiển nhìn Chu Tự rồi hỏi.
Nàng đang tích tụ sức mạnh, trong đầu nghĩ thầm rằng nàng sẽ chống đỡ trận pháp cho hắn lâu hay chậm còn tùy thuộc vào câu trả lời của Chu Tự.
"Xem mắt?" Chu Tự nghĩ một chút nói:
"Cảm giác đầu tiên khi ta nhìn thấy chính là tự hỏi, người của Ma đạo làm sao lại có thể xinh đẹp đến được như vậy. . ."
Nghe được câu trả lời của Chu Tự, Thu Thiển theo bản năng định vuốt một bên tai tóc của mình, nhưng mà rất nhanh ý định này đac bị nàng áp chế xuống, nàng nghĩ thầm như vậy thì chỉ là giống như được khen mà thôi.
Bất quá lực lượng gia trì lại càng thêm hoàn hảo.
Không nhiều cũng không ít.
Sau đó nàng ngồi cạnh Chu Tự rồi nói:
"Tốt rồi, có thể thử một chút. Có sự gia trì của ta, cùng đồ vật của chị Nguyệt sẽ giúp ích cho quá trình tu luyện."
Chu Tự sau khi gật đầu đồng ý liền bắt đầu tu luyện.
Thu Thiển quan sát tình trạng Chu Tự thấy vẫn bình thường, liền đi tới trước gương, vuốt vuốt tóc của mình xuống.
Trong lúc nhất thời nàng lại buông tay xuống, rồi cảm thấy sao mình lại đột nhiên để ý đến ánh mắt của người khác như vậy.
Đây chắc chắn là do hôn ước đã làm hại nàng.
Nhưng mà ngẫm lại, nàng đã đính hôn, cái tên kia kỳ thực cũng không tính là người khác.
"Để ý đến ánh mắt của Chu Tự như vậy sao? Thế thì lần sau tắm rửa có phải là nên mở hé cánh cửa cho hắn hay không?" Chu Ngưng Nguyệt cầm một chai nước thuốc đứng bên cạnh Thu Thiển hỏi.
Thu Thiển liếc về chị Nguyệt liếc mắt nhẹ giọng cười nói:
"Chị Nguyệt, trưa mai ăn món cà chua xào cà chua."
Chu Ngưng Nguyệt: ". . ."
. . .
Chu Tự đang chuyên tâm tu luyện, lần này có sự trợ giúp của Thu Thiển, hắn cảm giác được sự vận chuyển Kinh Chu Thiên quả thật có chút khác biệt.
Loại cảm giác này trở nên hơi mờ nhạt giữa chừng, nhưng mà rất nhanh nó lại tiếp tục.
Giống hệt như Linh khí hắn đang vận chuyển vậy, nhưng mà mạnh hơn một chút.
Chờ khi hắn cảm thấy là đến lúc đã kết thúc, thì đám mây Linh khí đã xuất hiện biến hóa, bên trong nó có thêm một vệt màu đỏ.
Màu đỏ chiếm diện tích một phần bảy của đám mây.
Nói cách khác, chỉ cần có bảy đạo màu sắc là có thể tiến cấp lên bát phẩm?
"Chỉ là không biết tất cả đều là màu đỏ, hay là bảy loại màu sắc khác nhau.
Đám mây có bảy đạo, còn ma chủng là chín đạo, khó trách việc cảnh giới phân chia không được chuẩn xác.
Có vẻ như việc tu luyện của bản thân vẫn rất mơ hồ." Chu Tự hiểu rõ.
Sau đó hắn bắt đầu quan sát ma chủng, lúc này ma chủng vẫn còn đang tiêu hóa, không bao lâu nữa là nó có thể bắt đầu quá trình cấp ngược lại.
Sau khi lĩnh lương, nó làm việc cũng khác là nhiệt tình.
Về sau, mỗi ngày Chu Tự tu luyện đều không ngừng quan sát sự biến hóa của ma chủng.
Nhân tiện bắt nó tăng ca, để nhìn nó từ bốn cái vòng biến thành năm cái vòng, sáu cái vòng, bảy cái vòng.
Mà đám mây Linh khí cũng đã tăng thêm một màu sắc mới, lần này là màu cam.
Hôm nay thứ bảy.
Chu Tự tu luyện xong Kinh Chu Thiên, liềm ném một chút nghìn năm công lực cho ma chủng.
Cho nó ăn xong rồi chờ nó tiêu hóa, tiếp đó chờ nó cấp ngược lại.
Qua thứ ba hoặc là đến thứ tư, hắn có thể có chín cái vòng, sau đó hăn sẽ thử thăng cấp đến bát phẩm Binh Giả.
Về phần chỗ tốt của cửu phẩm Lâm Giả. . .
Trước mắt không thấy có chỗ tốt nào, tác dụng tăng cường bồi dưỡng cơ thể của ma chủng qua thật là mạnh hơn trước rất nhiều, nhưng đối với hắn mà nói thì vẫn ít ỏi như cũ.
Mà Linh khí đám mây thì lại càng vô dụng.
Tác dụng của nó chỉ có thể là làm tiền lương phát cho ma chủng mà thôi.
Vì vậy Chu Tự vẫn đang một mực chờ đợi việc tiến cấp, khi đó hẳn mấy con hàng này sẽ có thể có trợ giúp được với thân thể của hắn.
Mà quan trọng nhất chính là, khi ấy đã có thể sử dụng được hiệu ứng đặc biệt.
Về phần công việc, hình như vào thứ ba đồ vật cần có vẫn chưa kiếm được nên Hàn Tô để bảo hắn đợi thêm hai ngày nữa.
Đến lúc đó sẽ nói chi tiết cho hắn.
Vì vậy hắn đơn giản nhắc tới chuyện cơ duyên chi địa.
Sau đó kéo dài tới thứ bảy.
Mấy ngày nay Tô Thi đang bận rộn gì đó, giống như là đang giúp đỡ công việc bên văn phòng vậy, thỉnh thoảng nàng còn kéo Minh Nam Sở đến hỗ trợ mình.
Thỉnh thoảng nàng còn dọn dẹp mọi thứ.
Sau đó. . .
Hôm sau chị Trình sẽ chạy tới hỏi hắn xem cây chổi để ở chỗ nào.
Chu Tự tỏ vẻ hiếu kỳ, những người này coi hắn là công cụ tìm kiếm hay sao?
Cuối cùng hắn cũng thông báo vị trí cây chổi cho chị Trình, bởi vì ngày nào hắn cũng quan sát thư viện, xác định và phân loại sách vở.
Sau đó khi thấy một vài đồ vật kỳ quái thì tất nhiên hắn cũng sẽ chú ý tới.
Ví dụ như vị trí vốn dĩ không nên có cái chổi mà lại đã có cái chổi, sẽ tạo nên không ít ấn tượng cho hắn.
Sau đó. . .
Ngày nào Chị Trình cũng sẽ chạy tới hỏi hắn một lần.
Mỗi lần vị trí của cây chổi lại không giống nhau, tất cả đều là do Tô Thi bỏ lại.
Chu Tự cảm thấy vị ông chủ thứ ba là đang tạo công ăn việc làm cho hắn, tám phần là do nhìn thấy hắn rất rảnh rỗi.
Lúc hắn mở mắt ra, vẫn là ban ngày.
Thanh âm quen thuộc lại một lần nữa truyền tới:
"7 giờ 10 phút, đã muộn rồi."
Người báo giờ tất nhiên là Thu Thiển, mỗi lần hắn ở phòng khách tu luyện xong đều nhìn thấy Thu Thiển.
Hắn có chút tò mò, nếu như hắn ở trong phòng tu luyện, khi tỉnh lại thì có thể nhìn thấy Thu Thiển hay không?
Chưa từng thử qua.
"Chị Thu, chị vẫn còn xem album ảnh à?" Chu Tự quay đầu nhìn thấy Thu Thiển đang lật xem album ảnh, sau đó hiếu kỳ hỏi:
"Chị Thu, hồi còn bé chị có chụp ảnh không?"
"Ở chỗ sư phụ." Thu Thiển ngẩng đầu nhìn Chu Tự một cái rồi nói.
"Có thể chia sẻ cho ta không?" Chu Tự đứng dậy liếc mắt nhìn bàn ăn, quả nhiên ở đó đã có bữa sáng.
Rửa mặt, ăn cơm, đi làm.
Hôm nay là ngày phát tiền lương.
Hôm nay là một ngày vui vẻ.
"Đợi khi nào về, ta sẽ hỏi sư phụ một chút." Thu Thiển trả lời.
Sau đó nàng gấp album ảnh lại, trả lại chỗ cũ rồi định ăn cơm.
Hôm nay nàng không để cho chị Nguyệt tiếp tục ngủ nữa, mà kéo nàng ra ngoài.
Cơ thể Chu Tự có chút dị thường, cần xác định một chút.
"Chị Nguyệt, đến giờ ăn cơm rồi, không còn sớm nữa."
"Ha ha ~" Chu Ngưng Nguyệt ngáp một cái rồi nói:
"Dậy rồi, đừng kéo nữa."