Đạo tử của Đạo tông .
Chu Tự hỏi thăm chuyện liên quan đến người này.
Nhìn qua bộ dạng, thân phận, địa vị… của Đạo tử hình như cũng không khác hắn là bao.
Hắn là Thánh tử của Ma đạo, đối phương là Đạo tử của Đạo Môn.
Thật hâm mộ nha, trời sinh đã là nhân sĩ của chính phái, không giống như hắn - trời sinh là nhân vật phản diện.
Rõ ràng mình vẫn còn đang nghĩ về việc hành hiệp trượng nghĩa lại đột nhiên được thông báo rằng hắn chính là đại nhân vật của Ma đạo.
Đại nhân vật lớn nhất chính là cha mẹ hắn.
Còn bà chị nữa, người ngoài thường gọi nàng yêu nữ, ma nữ.
Vị hôn thê của hắn đại khái cũng là như vậy.
Sau này một số người trong Chính đạo, có thể phải sống ở dưới bóng ma ba người bọn hắn, vô tình chửi rủa.
Bất quá mấy tên Ma đạo cẩu tặc trên TV thường thường sẽ không nhận lục thân, rất dứt khoát kiên quyết lao vào vòng tay của Chính đạo, thậm chí hao hết tâm tư để được Chính đạo công nhận.
Hắn cảm thấy nhất định có khả năng bởi vì bên Ma đạo chưa tìm được cho hắn một vị hôn thê xinh đẹp.
"Đạo tử của Đạo tông? Thời kì người này thành danh đã cách chúng ta rất xa, nghe nói tu vi của hắn sớm đã không phải chúng ta có thể tưởng tượng được rồi." Minh Nam Sở trả lời.
"Đạo tử chỉ có một vị sao?" Chu Tự lại hỏi.
Nhìn qua bộ dạng của Đạo tử, hình như lớn tuổi hơn so với bọn hắn không ít.
"Không chỉ là đơn giản chỉ có một vị như vậy, nghe nói mấy nghìn năm mới có được một vị Đạo tử như, dùng sức một mình mình đàn áp toàn bộ thiên kiêu cùng thời đại.
Mạnh mẽ đến mức không hợp thói thường, tương truyền lúc trước khi thành danh hắn cũng không chói mắt được như thế." Minh Nam Sở suy một chút rồi nhìn về phía Tô Thi nói:
"Nếu muốn biết cụ thể có thể hỏi Tô Thi, nàng đã gặp qua vị Đạo tử này.
Những người như chúng ta rất khó gặp được hắn."
"Khi còn bé ta gặp qua một lần, theo lời nói hình như trước đó hắn đã xuống núi rất lâu rồi.
Không có ai biết hắn đã đi làm cái gì, cũng không người nào biết vì cái gì mà hắn lại xuống núi.
Dù sao thì Đạo tử khi xuống núi cũng đã mai danh ẩn tích.
Ta nhớ khi còn bé hắn đã ôm qua ta, cảm giác trực quan chính là rất chói mắt." Tô Thi đưa tay ra che mắt rồi nói.
Vừa mới không có cảm giác chói mắt nên nên không nhớ ra được, nhưng mà giờ đã thấy cảm giác quen thuộc rồi.
"Còn chuyện về quá khứ của anh ta thì sao?" Chu Tự hỏi.
Hắn muốn thông qua vị Đạo tử, để xác định lộ tuyến cho tương lai.
Dù sao tính về địa vị, hắn cũng ngang với đối phương.
Chính là Ma đạo Thánh tử.
"Không biết." Tô Thi lắc đầu.
"Vậy thì sau khi anh ta trở thành Đạo tử, thì trông như thế nào?"
"Cái này cũng không biết."
". . ."
Ông chủ số ba tại sao lại vô dụng thế chứ?
Đau đó hắn được gọi vào phòng nghỉ, bắt đầu nói một chút về chuyện thứ Năm tới đây.
Mọi chuyện chắc chắn sẽ rất phức tạp, nhóm của chị Nguyệt cũng đang chuẩn bị.
Có vẻ như chị Nguyệt không có ý định dẫn hắn đi, chị Nguyệt nói để cho nội gián truyền cái tin Thánh tử đang có mặt tại hiện trường để giết người là được rồi.
Tin hay không thì tùy bọn hắn.
Dù sao cũng có được sự hoài nghi.
Chu Tự cũng không để ý, có người hoài nghi là tất nhiên. Bất quá đa số mọi người dù có hoài nghi như thế nào cũng không nghênh ngang vào thành được.
Không có lý do gì mà tùy tiện tới gần, nếu mà không xảy ra chuyện thì còn tốt.
Còn để xảy ra chuyện mà bị phát hiện. . .
Có vẻ như rất nguy hiểm đấy.
Chu Tự cũng cảm thấy nơi này còn có nhân sĩ chính phái ở đây, nếu tà ma ngoại đạo tiến đến thì không phải lúc nào cũng được an toàn.
Lui một vạn bước mà nói thì mặc kệ Chính đạo, hắn cũng không thể mắt lạnh làm ngơ. Vạn nhất có người làm trò xằng bậy, hắn không chỉ có phải thanh lý dã thú mà rõ ràng còn phải tiện thể thanh lý một chút Ma Nhân cuồng dã.
Có vẻ như lượng công việc tăng lên không ít.
Không động thủ thì cảm thấy không an lòng, loại sự tình này hắn làm từ bé đến lúc lớn lên đấy.
Tập thành thói quen khi thấy dã thú liền đi thanh lý , làm đại hiệp vì nước vì dân.
Thói quen này đã có hơn mười năm, giờ chỉ có thể tiếp tục phát triển.
Hy vọng những Tu Chân giả kia lý trí một chút.
. . .
. . .
Ngoại ô Thanh Thành.
Trong hẻm núi.
Chung Hổ tốn không ít Linh dược, cuối cùng cũng giúp cho cơ thể mình nhìn tương đối bình thường.
Không có biện pháp, tất cả mọi người đều là ma tu, một khi để cho người khác biết rõ bọn họ có không ít người ở vào tình trạng suy yếu, như vậy rất là nguy hiểm.
Nếu không cách nào khôi phục trong thời gian ngắn, thì phải làm cho mình trông có vẻ đã khôi phục.
Bất quá quả thật hắn cũng khôi phục không ít.
Một quyền kia thực sự là quá nặng, dưới tình trạng không đủ linh dược, nếu nghĩ đến việc khôi phục thì ít nhất phải hơn mấy tháng.
Thánh tử chi uy giống như trăng sáng trên bầu trời đêm.
"Chung sư huynh muốn đi gặp người của Ma Sát và Thiên Vương Điện sao?" m thanh mềm mại truyền đến.
Bạch Cẩm đi tới bên cạnh Chung Hổ, thân thể đong đưa, trong mắt lộ ra vẻ yêu diễm.
"Bọn họ có kế hoạch, đi qua nghe một chút cũng tốt." Chung Hổ trả lời, không liếc nhìn qua Bạch Cẩm.
Lúc này hắn cũng không còn mang theo Lân Hổ nữa.
Không còn nữa.
Chỉ có một mình.
"Sư huynh." Bạch Cẩm cười có chút quyến rũ:
"Đêm hôm đó sư huynh đã gặp Thánh tử sao?
Có tin tức gì rõ ràng không?
Có thể nói với sư muội hay không?"
"Sư muội đẹp như vậy, dám đi tiếp xúc với Thánh tử sao?
Nếu như Thánh tử đả thương chính sư muội thì sao?" Chung Hổ nhìn Bạch Cẩm hỏi.
Nghe được câu này Bạch Cẩm liền sợ run lên, nụ cười quyến rũ cũng bị dọa nên biến mất, chỉ là rất nhanh nàng đã khôi phục lại:
"Sư huynh chẳng lẽ cam lòng để ta đi chịu chết sao?"
"Cơ duyên chi địa đã mở ra, chúng ta chỉ tham gia náo nhiệt, nếu muốn đối phó Thánh tử thì là chuyện của bọn hắn, chúng ta không cần can thiệp." Chung Hổ nhìn Bạch Cẩm rồi nói.
"Thế nhưng cơ duyên chi địa không phải là có đại địa thần khuyển sao?
Thánh tử lợi hại hơn nữa cũng không có thể đại khai sát giới ở đó đúng không?" Bạch Cẩm hỏi.
Nghe được việc này Chung Hổ liền sửng sốt, sau đó nhớ tới cảnh tượng mình thấy trước khi bị ngất đi, tiếp theo hắn cười với Bạch Cẩm.
Nụ cười phi thường quỷ dị.
Không nói gì thêm, hắn trực tiếp đi đến bên chỗ Ma Sát cùng Thiên Vương Điện.
Mà Bạch Cẩm sững sờ tại chỗ, nụ cười vừa nãy của sư huynh khiến cho nàng khó hiểu cùng sợ hãi.
Chẳng lẽ ngay cả đại địa thần khuyển mà nói đều. . .
Vị Thánh tử kia đến cùng là có bao nhiêu đáng sợ?
Đáng sợ đến như thế, thực sự sẽ là Thánh tử sao?
. . .
Chung Hổ đi tới trong hẻm núi.
Người ở chỗ này rất ít, nhưng một ít người này đều là thất phẩm Đấu Giả.
Thủ lĩnh của những người này là hai vị thất phẩm Đấu Giả đỉnh phong.
Một vị mặc áo giáp màu đen, trên người có hắc khí bay chung quanh.
Là thành viên của Ma Sát.
Ma Sát, là sinh vật ma tu sinh ra ở địa giới.
Thiên Ma Điện, thành viên có rất nhiều, có thế lực riêng của mình,.
Mà bên cạnh hắn là một vị nam tử trẻ, vẻ mặt lạnh buốt nhưng lại có chứa một cỗ ngạo khí.
Kinh Nghĩa - Thiên Vương Điện.
Thiên Vương Điện khác biệt với Thiên Ma Điện.
Thiên Ma Điện là thế lực độc lập giống như Thập Nhị Tịnh Đường trong ma tu địa giới.
Mà Thiên Vương Điện lại lệ thuộc vào rất nhiều một trong số Chủ Điện của Ma Môn.
Nhưng mà mặc kệ là Thập Nhị Tịnh Đường hay là Thiên Ma Điện, đều lấy Ma Môn mà vi tôn.
Thánh tử chính là Thánh tử của Ma môn, cũng là Ma đạo Thánh tử.
"Xem ra mọi người đã đến đông đủ." Kinh Nghĩa của Thiên Vương Điện thấy Chung Hổ đã đến liền mở miệng nói:
"Như kế hoạch mà chúng ta đã nói.
Các ngươi chỉ cần phối hợp với chúng ta là được.
Những thứ khác không cần xuất lực."
"Phối hợp? Phối hợp như thế nào?" Có người mở miệng hỏi.
Không cần bọn họ làm cái gì, thực lực hai bên cũng có chênh lệch.
Nhưng mà phối hợp, thì phối hợp như thế nào đây?
Chuyện có thể làm có rất nhiều, vì vậy nếu không xác định tốt thì nhiều khi sẽ có phiền toái lớn giáng xuống người.
"Nếu theo như các ngươi nói, lúc trước Thánh tử giấu đầu lộ đuôi, nếu vậy thì lần này đi cơ duyên chi địa hẳn là cũng không thấy được hắn.
Vì vậy cần một biện pháp để bức hắn đi ra." Sát Vực của Thiên Ma Điện mở miệng nói.
"Biện pháp gì vậy." Ở xung quanh Kinh Nghĩa của Thiên Vương Điện có người nói:
"Tìm một tên đạo tu lạc đàn, đánh chết hắn rồi rêu rao là hắn đã đánh bại Ma đạo Thánh tử.
Việc các ngươi phải làm chính là đem tin tức này truyền ra ngoài.
Đến lúc đó sẽ có âm thanh truyền ra khắp nơi, rằng Ma đạo Thánh tử bất quá cũng chỉ như vậy, ba chiêu là bị đánh bại.
Khi các ngươi nghe thấy câu này liền lặp lại nó, rồi lợi dụng tu vi để khuếch trương những lời này ra ngoài.
Tình cảnh lúc đó tự nhiên sẽ phát triển, tất nhiên cũng phải có tiếng kêu thảm thiết.
Cũng sẽ có tiếng kêu cầu xin tha thứ.
Đến lúc đó Thánh tử nếu muốn giải thích thì phải ra mặt, nếu không giải thích sẽ phải thừa nhận loại thanh danh này.
Mặc kệ từ phương diện nào mà nói, đối với chúng ta cũng không có chỗ xấu."
Những người khác cũng đáp ứng, nhưng trong nội tâm cũng có chút bận tâm.
Giội nước bẩn vào người Thánh tử, thì vị đại nhân kia thực sự sẽ không tức giận sao?
Bất quá người của Thiên Vương Điện cùng Thiên Ma Điện đã xuất thủ, hẳn là đã nghĩ kỹ hậu quả.
Bọn họ chỉ cần đi theo rồi lên tiếng sau đó kêu la là được rồi, vấn đề cũng không lớn.
Chung Hổ trầm mặc không nói gì, hắn cảm thấy hai người kia đang đi tìm đường chết.