Chu Tự theo đường cũ mà về, trên đường đi còn không quên mua một suất chao đậu phụ.
Lúc đi tới ngã tư đường, Chu tự nhìn quanh một lần, cũng không tìm được bóng dáng chị Nguyệt.
“Xem ra là ta lo lắng quá rồi.”
Nghĩ đến đây, hắn liền hướng tới Phú Quý Hoa Viên mà đi về.
Vừa về đến nhà, hắn liền thấy chị Nguyệt đang ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ trận pháp.
Được rồi, đúng là chị Nguyệt biết đường về nhà.
Không có đi lạc.
Có thể chị Nguyệt không phải dân mù đường như hắn nghĩ.
Nghe thấy tiếng động, Chu Ngưng Nguyệt quay đầu nhìn về phía Chu Tự nói:
“Hôm nay tan làm sớm thế?
Ta hâm nóng bánh bao rồi đấy.”
Ở nhà một mình, đương nhiên chị Nguyệt phải ăn bánh bao.
“Cho chị.” Chu Tự đưa món chao đậu phụ cho chị Nguyệt:
“Ta ăn bánh bao là được rồi.”
Chu Ngưng Nguyệt nhận lấy món chao đậu phụ hít một hơi, nhăn mặt lại rồi ngồi vào bàn, bắt đầu ăn.
“Bánh bao này là để ngày mai ăn sáng, ngươi đi làm đồ ăn đi, món chao đậu phụ cũng không thể ăn thay cơm nha.”
“……”
Hiện tại chị Nguyệt vẫn coi mình là khách, còn hắn vẫn là chủ nhà?
Chu Tự mở tủ lạnh, phát hiện ra là không có đồ ăn.
Quên mua.
Tối nay đành ăn ăn bánh bao vậy.
Nghĩ đến bánh bao, hắn liền hiếu kỳ nhìn nồi bánh bao nóng hổi, nói:
“Chị Nguyệt, chị tự mình hâm nóng bánh bao à?”
Theo lẽ thường mà nói chị, Nguyệt chắc chắn không biết dùng những thứ như dùng lò vi sóng hay bếp ga mới đúng.
Tại vì trong nhận thức của hắn, Tu Chân giả như chị Nguyệt cũng không khác với những người sống ở thời cổ đại là mấy.
Người cổ đại đến thế giới hiện đại làm sao lại dùng được những đồ tiên tiến như thế này?
Không có tí khoa học nào.
“Mẫu thân dạy.” m thanh của Chị Nguyệt từ ngoài truyền vào.
Nghe được lời giải thích, Chu Tự gật đầu một cái.
Bất quá, thực sự là chị Nguyệt đi tìm ba mẹ sao.
Quả nhiên là dáng người nhỏ nhắn thì có thể biến mình thành trẻ con. Hắn thì khác, người cao vai rộng, giờ đi xin tiền sinh hoạt cũng thấy xấu hổ.
Chủ yếu là bây giờ đi xin có khi còn không xin được.
Thậm chí giờ đi xin có khi còn bị hỏi về việc xem mắt lần trước. Vốn khi đã thất bại rồi thì những lần sau sẽ khó có thể mở miệng, nếu lại phải xem mắt thêm lần nữa thì lúc ấy hắn biết làm sao bây giờ?
Biết đâu lại thất bại lần nữa?
Đến lúc đó thì không cần phái người khác tới điều tra Ma đạo Thánh tử nữa, bởi vì khắp nơi đều sẽ có một truyền thuyết kể rằng Ma đạo Thánh tử xem mắt luôn luôn thất bại.
Ngay cả một chút danh dự của nhân vật phản diện cũng không có.
Lúc ấy làm phản diện hay không thì cũng vậy.
Còn không bằng trở về quê kế thừa tiệm cơm.
Chỉ là danh xưng đầu bếp không được uy phong như danh xưng Thánh tử nha.
“Đúng rồi, mẫu thân bảo ta hỏi ngươi, tại sao ngươi không gọi điện thoại cho Thu Thiển?
Việc tình cảm là phải liên lạc mới có, không liên lạc thì lấy đâu ra cảm tình?
Sau này kết hôn, sống chung kiểu đấy cũng không tiện.” Chu Ngưng Nguyệt vừa nhóp nhép ăn đậu phụ vừa nói.
Chu tự nghe chị Nguyệt hỏi vậy liền cầm hai cái bánh bao ngồi vào bàn ăn, nói:
“Chị bảo em gọi điện thoại cho Thu Thiển á?”
“Đúng vậy.” Chu Ngưng Nguyệt gật đầu nói:
“Mẫu thân bảo là nếu mà không có chuyện để nói thì ít ra cũng phải chào hỏi một hai câu, đối phương vẫn chờ ngươi gọi điện thoại đấy.
Nếu ngươi cứ không gọi điện thoại như vậy, sẽ khiến Thu Thiển cảm thấy ngươi chướng mắt.
Mẫu thân cũng nói là ngươi cảm thấy Thu Thiển rất đẹp, hết sức phù hợp với mình.”
Chu Tự:“……”
Hắn nói lúc nào vậy?
Lúc ấy mẹ hỏi , hắn căn bản là không mở được miệng để nói câu nào?
Mặc dù quả thật Thu Thiển rất đẹp.
“Thế nhưng mà…” Chu Tự ngập ngừng nói
“Đối phương cũng không lưu lại phương thức liên lạc cho ta nha.”
“Há?” Chu Ngưng Nguyệt sửng sốt, quay lại nhìn Chu Tự, chớp chớp đôi mắt thật to của mình:
“Không để lại phương thức liên lạc?”
“Đúng vậy.” Chu Tự ngồi xuống bàn, đại khái kể lại chyện xem mắt ngày hôm đó:
“Sau khi nói đại khái với em vài câu, nàng liền bảo là có việc nên rời đi.
Cũng không lưu lại phương thức liên lạc.
Vì vậy hẳn là việc xem mắt đã thất bại, em cũng chưa kịp nói cho mẹ biết.”
“Thất bại?” Chu Ngưng Nguyệt có chút khó hiểu:
“Làm sao việc xem mắt này có thể thất bại được? Lần này xem mắt kỳ thực chính là để ngươi nhìn một chút có thích hay không. Nếu mà ngươi đồng ý thì việc xem mắt này liền tính là thành công.
Nếu ngươi không đồng ý thì việc xem mắt mới tính thất bại.
Mẹ bảo là ngươi không có từ chối, vì vậy lần xem mắt này chính là thành công.
Ba mẹ cũng đính hôn cho ngươi rồi.
Bây giờ ở trong ma đạo ai cũng biết là Ma đạo Thánh tử đã có hôn thê, chính là Ma đạo thần nữ có danh xưng là Thu Thiển.”
“Hả?” lần này đến phiên Chu Tự kinh ngạc.
Việc xem mắt không chỉ không thất bại mà lại còn có thể trực tiếp đều đính hôn, bất ngờ như vậy?
Loại sự tình đính hôn này, không cả cần đến người trong cuộc là hắn hay sao?
Chu Ngưng Nguyệt vừa ăn chao đậu phụ vừa mỉm cười nhìn Chu Tự nói
“Biết mình có một vị hôn thê, có cảm giác gì không?
Mẹ nói là ngươi tìm mãi mà không có bạn gái.”
Chu Tự nhìn chị Nguyệt, há hốc mồm:
“Ta cùng với các hạ bây giờ là người chó khác đường nha.”
Cẩu độc thân cũng được tính là chó.
“Ta bây giờ còn nhỏ, ngươi có thấy cô bé nào tám tuổi lại có bạn trai không?
Đó là yêu sớm.” Chu Ngưng Nguyệt mặt không đỏ, tim không nhảy nói.
Chu Tự cạn lời, chị Nguyệt có thể vừa đem mình biến thành khách vừa đem mình biến thành chủ, bây giờ cần làm trẻ còn thì nàng tự nhiên cũng sẽ không lưỡng lự biến thành một cô gái nhỏ .
“Ngươi phải nói mấy câu lãng mạn vào. Thu Thiển rất ngốc, nàng mà nghe mấy lời lãng mạn thể nào cũng bị ngươi dụ dỗ.” Chu Ngưng Nguyệt nói.
“Lãng mạn?” Chu Tự suy nghĩ một chút rồi nói:
“Mưa rơi ở chốn Thanh Thành
Chung một ô nhỏ, song hành cùng nhau?”
Chụ Tự đọc câu này trên mạng, khi ấy câu thơ này xuất hiện thường xuyên, thấy nhiều nên nhớ trong đầu.
“Thật là đáng tiếc.” Chu Ngưng Nguyệt nhìn Chu Tự lắc đầu thở dài.
“Đáng tiếc cái gì?” Chu Tự hiếu kỳ.
“Đáng tiếc là câu đấy ngươi nói với chị, chứ không phải là nói với vị hôn thê của ngươi.” Chu Ngưng Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói:
“Chờ ngươi thân thiết hơn với Thu Thiển, đem câu thơ này đăng lên friendlist (danh sách bạn bè), khẳng định rất hiệu quả.”
Chu Tự:“……”
Thôi bỏ đi.
Hắn không muốn quấy đảo sự tĩnh lặng trong friendlist (danh sách bạn bè).
Lúc đi học, hắn toàn đọc những thứ như kiểu võ lâm tuyệt học với cả tinh thần đại hiệp, vì vậy…
Người hiểu hắn tương đối ít, thế nên friendlist (danh sách bạn bè) của hắn vẫn luôn im lặng, không hiện lên bất kỳ thông báo gì mới.
Chủ yếu là danh sách bạn bè của hắn không lưu số của người nào.
Là lỗi của hắn, chọn đi theo con đường không giống người thường.
Nếu như cho hắn chọn lại lần nữa, thì lần này hắn sẽ chọn che giấu sự đặc biệt của hắn khỏi bạn bè.
Có một lần hắn đang cao hứng, hô lên một câu: Đạn Chỉ thần công đã đại thành…
Không một ai hiểu hắn.
Khi về nhà, ánh mắt ba mẹ nhìn hắn đã khác đi rất nhiều. Mẹ mua rất nhiều thức ăn cùng thuốc bổ não cho hắn, nói với hắn rằng không cần đặt áp lực quá lớn vào việc học. Cha sau khi nhấp một chén rượu liền nói với hắn rằng, nam tử hán đại trượng phu lúc niên thiếu làm gì người nào mà lại không điên cuồng đâu.
“……”
Chu Tự đổi chủ đề:
“Chị Nguyệt đang vẽ cái gì vậy?”
Ánh mắt hắn rơi lên trận pháp trong phòng khách, bình thường chị Nguyệt hay lăn lộn ở vị trí đó.
“Cái này để ngươi dùng cho việc tu luyện. Gần đây rất nhiều người mặc bất chấp mạo hiểm muốn kéo ngươi ra ngoài sáng, ta thấy chúng ta phải chủ động xuất kích.
Để bọn họ đem thanh danh của ngươi truyền đi.
Để càng nhiều người biết rõ rằng ngươi tàn bạo, khát máu.
Công việc cụ thể thì đợi bằng hữu của ta đến rồi nói tiếp, nhưng trước hết phải giúp ngươi nhập phẩm cái đã.” Chu Ngưng Nguyệt nói.
Chủ động xuất kích?
Chu Tự suy nghĩ một chút, ý chị Nguyệt là muốn đi đánh bọn người Minh Nam Sở kia. Thế nhưng nếu hắn đánh xong rồi thì bọn họ làm sao trả được tiền lương ở thư viện cho hắn nữa?
Sau đó hắn lại sự chú ý của mình đặt lên người bằng hữu của chị Nguyệt:
“Chị Nguyệt, bằng hữu mà chị nói là ai vậy?”
“Là cái người chuyển qua đây sống chung đấy, chắc là sắp đến rồi.” Chu Ngưng Nguyệt nói.
Tùng tùng!
Đột nhiên có tiếng đập cửa.
Chu Tự có chút nghi hoặc, người nào lại rảnh đến mức đi gõ cửa nhà hắn?
Ba mẹ trở về?
Không đến mức đó. Nếu không có chuyện gì xảy ra, thì bọn họ trở về tới làm gì?
“Là bằng hữu của ta, đến cũng vừa đúng lúc” Chu Ngưng Nguyệt từ trên ghế nhảy xuống, chạy đi mở cửa.
Chân của nàng hơi ngắn, nếu ngồi trên ghế thì chân không chạm được đến đất.
Chiều cao hơi kém một chút.
Bằng hữu của chị Nguyệt?
Chu Tự cũng đi theo, hắn muốn nhìn xem bằng hữu của chị Nguyệt đến tột cùng là người nào; mặc kệ là nam hay nữ thì hắn cũng không thể cho đối phương ở lại đây.
Hy vọng đối phương thức thời một chút.
Chẳng qua lúc chị Nguyệt đem mở cửa ra, Chu Tự lại sửng sốt.
Trong lúc nhất thời hắn có chút kinh ngạc, bởi vì ở trước cửa ra vào có một cô gái đang đứng đấy.
Vẫn là cô gái mà hắn biết, chỉ là phong cách của nàng có chút khác biệt.