Tô Thi quay trở lại trên con đường vừa nãy nàng đi.
Nàng tay nắm linh kiếm, mắt cảnh giác nhìn bốn phía, phòng ngừa có chuột đen hoặc là độc xà đánh lén.
Mặc dù nàng hơi kém một chút, nhưng cũng là Tu Chân giả bát phẩm, không đến nổi ngay cả mấy con chuột đều không đối phó được.
Bất quá nàng đã đi được một khoảng thời gian rồi mà cũng không có bị bất kỳ con gì đánh lén.
“Bọn chúng đi đâu rồi?”
Nàng có chút tò mò, quả thật không hề có tung tích gì của chuột đen.
Bọn chúng đều đuổi theo nàng suốt trên đường đi, giờ lại đột nhiên biến mất không còn. Tại sao khi nàng trở về tìm lại không có tìm được một con chuột đen cùng độc xà nào?
“Chẳng lẽ chúng đuổi theo Minh Nam Sở cùng Hàn Tô?”
Nghĩ tới đây, sắc mặt nàng liền không tốt lắm.
Vốn là mình chỉ được tính là nửa người, giờ ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt này cũng làm không được, nửa người cũng không làm được rồi.
“Đuổi theo, bù đắp một chút.”
Tô Thi không do dự tăng nhanh tốc độ, hy vọng đám chuột đen không sẽ ảnh hưởng đến Minh Nam Sở cùng Hàn Tô.
Chẳng qua là khi nàng mới vừa tăng tốc, lại ngửi được mùi máu tươi bay tới, phi thường nồng nặc .
Trong lúc nhất thời nàng lại ngừng lại, giơ cao thanh linh kiếm lên, cảnh giác nhìn bốn phía.
Động tác cũng theo đó mà nhẹ nhàng hơn.
Đột nhiên có mùi máu tươi, nhưng không có tiếng đánh nhau, hơn nữa cách rất xa vị trí của hai người Hàn Tô.
Đây là…
Có Tu Chân giả khác ở gần đây?
“Xong rồi, xong rồi, có khi nào hắn lại là ma tu không.”
Mặc dù sợ sệt, nhưng nàng vẫn là muốn biết rõ ràng nơi này đang có chuyện gì xảy ra.
Vạn nhất xảy ra chuyện gì, thì nàng cũng có tin tức để truyền cho hai người Minh Nam Sở. Còn nếu việc kia là việc khẩn cấp, nàng mà không phát hiện sớm để cảnh báo hay là truyền tin cho đồng đội, thì chính nàng sẽ gián tiếp hại chết Hàn Tô cùng Minh Nam Sở.
Hít sâu một hơi.
Tô Thi bắt đầu hướng về nguồn gốc phát ra mùi máu tươi nhàn nhạt mà bước đến.
Lần này thì không cần tìm lâu nàng cũng đã thấy được.
Dưới ánh trăng, có một ít xác chết của chuột đen cùng độc xà dàn trải ra bốn phía.
Khắp nơi đều là máu tươi cùng thịt nát.
Thấy thảm cảnh này, lông mày Tô Thi nhăn lại, có chút muốn ói.
Nhưng nàng không dám có động tác lớn.
“Nhìn qua những thi thể này, thì có vẻ như đối phương không dùng được thuật pháp.
Cũng giống như ta, đều là bát phẩm Binh Giả?”
Bát phẩm Binh Giả mặc dù cũng biết một ít tiểu pháp thuật, nhưng những pháp thuật ấy không có lực sát thương.
Đối phương không dùng được thuật pháp, thì thực lực so với nàng có thể không mạnh hơn quá nhiều.
Đồng phẩm cũng có sự phân chia mạnh yếu, bất quá cho dù đối phương ở phẩm nào thì nàng cũng vẫn yếu hơn đối phương.
Không phải công pháp của nàng kém, mà là nàng không biết thế nào để sử dụng.
Vì vậy nàng không dám buông lỏng chút nào.
Nàng đi về phía trước một chút để tìm tên Tu Chân giả đang động thủ.
Xèo...xèo!
Không mất bao lâu, Tô Thi đã nghe được tiếng chuột đen kêu.
Chỉ là âm thanh ấy rất nhanh liền biến mất.
Lúc này nàng đã đi tới phía trước một cái sườn dốc.
Nơi này có rất nhiều xác chết của độc xà cùng chuột đen.
Lúc nàng nhìn xuống, con ngươi lập tức co rụt lại.
Tại chỗ sườn dốc có một thân ảnh, một tay bóp cổ chuột đen, một chân đạp nát độc xà.
Lúc này có vẻ như hắn muốn kết liễu con chuột đen trong tay mình.
Trong lúc nhất thời nàng lui về sau một bước, chẳng may lại vừa vặn đụng phải xác chết của một con chuột đen ở phía sau.
Phốc thử!
m thanh vang lên.
Đối phương đã phát hiện.
Tô Thi sợ hãi, trong lúc nhất thời không dám cử động.
Lúc này, nàng nhìn thấy tên kia xoay người lại nhìn nàng một cái.
Trong bóng tối, nàng nhìn thấy mặt tên đó hiện đầy vết máu, trong mắt dường như tản ra ánh sáng nhàn nhạt, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Tiếp đó nàng nghe được thanh âm trầm thấp của đối phương:
“Ngươi, cũng muốn giết?”
Nàng nhìn thấy sau khi đối phương nói xong liền giật giật cánh tay, rồi ném chuột đen đang cầm xuống ngay trước mặt nàng.
Bịch!
Chuột đen lăn xuống dưới chân nàng, giống như là hắn để đấy để cho nàng giết.
Nhìn ánh mắt tàn nhẫn của đối phương, Tô Thi không nhúc nhích được chút nào.
Sự sợ hãi giờ đã xuất hiện và đang lan tràn trong nội tâm của Tô Thi.
Người này ở đâu ra?
Những thứ con chuột đen cùng độc xà này đều cứ như vậy bị hắn bóp chết?
Rất, rất tàn bạo.
Chu Tự tỏ vẻ khó hiểu nhìn đối phương.
Hắn một đường chạy tới đây. Thấy ở đây có rất nhiều chuột đen cùng độc xà, con nào con ấy cũng to tướng.
Nhiều năm có kinh nghiệm đánh quái, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều dã thú như vậy.
Ban đầu việc chém giết bọn này rất là tốn thời gian, cũng may đánh trên đường chém giết chúng nó bắt đầu phản kháng, rồi tất cả bọn nó đều lao vào đuổi giết hắn.
Như vậy thời gian chém giết mới được rút ngắn đi, hắn mới có thể giết hết tất cả những con chuột cùng độc xà này.
Đáng tiếc số lượng dã thú quá lớn, máu bắn khắp người.
Lúc này hắn đang thấy khóe mắt mình có chút ngứa, thì đột nhiên phát hiện Tô Thi làm ở thư viện đang đứng phía sau hắn.
Ánh trăng bị che khuất nên nhìn cũng không rõ lắm, bất quá hình như là…
Nhớ tới việc đối phương nói là muốn giết quái thăng cấp, hắn liền hảo tâm đem con chuột mình đã đập gần chết, ném qua cho để nàng thăng cấp.
Con chuột này là con cuối cùng, chậm tí nữa là đã bị hắn vặn cổ rồi.
Chỉ là thấy đối phương chậm chạp không dám ra tay làm lông mày của hắn hơi nhíu lại, Nhưng mà hắn không dám mở miệng lớn để nói chuyện, vì há miệng to dễ khiến máu chảy vào trong:
“Ngươi không giết?”
Nói xong hắn cất bước đi xuống, định đi qua đem con chuột kia giết nốt.
“Đợi đã, chờ một chút!.” Tô Thi bị dọa, lập tức mở miệng.
Nàng cảm thấy, có vẻ như đối phương không kiên nhẫn được nữa. Nếu mà nàng không giết, với sự hung tàn của đối phương thì kẻ bị giết sẽ có thể là nàng.
Giống như là lựa chọn đáp án trong đề thi vậy, nàng cùng chuột đen giống như là một trong những đáp án trong câu hỏi trắc nghiệm, chỉ có thể chọn một đáp án, chỉ có một bên có thể sống sót.
“Ta, ta, ta giết, ta giết nó.” m thanh của Tô Thi mang theo một chút run run.
Lúc này, nàng giơ thanh linh kiếm trên tay lên cao rồi nhắm mắt lại đâm xuống dưới.
Nội tâm giống như tràn đầy tội lỗi.
Chính mình muốn giết so với việc bị uy hiếp phải giết, tâm lý của hai việc này hoàn toàn không giống nhau.
…
…
Minh Nam Sở cùng Hàn Tô đang đuổi theo hai người trước mặt, đối phương rất biết trốn.
Việc đuổi kịp cũng có chút phiền phức.
Không chút chần chừ.
Minh Nam Sở lấy ra hai thanh tiểu kiếm ném ra ngoài.
Oanh!
Tiểu kiếm bay lên phía trước rồi trực tiếp phía nổ tung, ép cho hai người đằng trước không thể không dừng lại.
Như vậy việc truy đuổi mới kết thúc.
“Hai vị, chúng ta không có ác ý, chỉ là hy vọng các ngươi đừng cho chuột đen cùng độc xà tới quá gần tòa thành này.
Việc này với chúng ta đều không có lợi.
Các ngươi không lo lắng rằng sẽ chọc tới Thánh Tử của các ngươi sao?” Hàn Tô trừng mắt lên mở miệng nói.
Nếu chuột đen xuất hiện, sẽ dẫn đến rất nhiều biến hóa.
Bọn họ cũng không tiện ẩn giấu.
Nếu như vị Thánh tử kia trực tiếp đi tìm kẻ phải chịu trách nhiệm, đến lúc đó Thanh Thành cũng không thể dung túng cho bọn họ.
Bọn họ chỉ có thể bị ép rời đi.
“Những thứ linh sủng này khuyết thiếu linh trí, vì vậy không thể dễ dàng kiểm soát. Còn nữa…” Thập Nhị Tịnh Đường, Xà Đường - Khương Khâu nhìn Minh Nam Sở cùng Hàn Tô cười lạnh:
“Còn nữa, Thánh tử cũng là người của ma đạo, sao lại gây bất lợi với chúng ta?
Ta cảm thấy được Thánh tử đối với các ngươi mới là nguy hiểm nhất nha?”
“Buồn cười.” Âm thanh Minh Nam Sở trở lên lạnh lùng:
“Các ngươi cho linh sủng của mình tới gần tòa thành, không phải là đang gây hấn với quyền uy của Thánh tử sao?
Đến cùng thì người nào nguy hiểm hơn, trong lòng ngươi chẳng lẽ không rõ ràng?”
Bọn họ cũng không muốn động thủ, nhưng nếu cần phải động thủ, bọn họ sẽ không để tâm.
Người của Thập Nhị Tịnh Đường đang làm liều, vì lúc này Thánh tử kia đến tin tức gì cũng không có, nên mới dám thử như vậy.
Không biết sống chết.
Khương Khâu vốn định tiếp tục mở miệng, chỉ là lúc ấy bất chợt có một đạo truyền thư bay tới.
Là truyền thư của Bạch Cẩm.
“Hai người các ngươi đã làm cái trò gì?” Âm thanh của Bạch Cẩm có chút tức giận.
Truyền thư hóa thành một đạo ánh sáng bay đến cạnh người Khương Khâu.
Người truyền thư là một nam tử có bờ môi thâm xì, ở cạnh hắn là người đan ông gầy yếu sắc mặt nhợt nhạt.
“Cũng không có làm cái gì.” Bạch Phong hơi tái mặt, mở miệng nói.
“Không có làm cái gì?” Bạch Cẩm lạnh giọng:
“Ta đã nói với các ngươi đã là đừng cho chuột đen cùng độc xà tới gần Thanh Thành, các ngươi nghe không hiểu sao?”
“Chỉ là đến hơi gần một chút, có thể có chuyện gì xảy ra chứ?” Khương Khâu có chút không đồng ý.
Ở trong bạch quang, Bạch Cẩm tức quá hóa cười:
“Có thể có chuyện gì xảy ra? Các ngươi đi mà cảm nhận đám linh sủng của các ngươi một chút đi, sau đó quay lại nói với ta xem là có thể có chuyện gì xảy ra.”
Hai người kinh ngạc, sau đó thử triệu hoán linh sủng.
Chỉ là rất nhanh sau đó sắc mặt hai người đã đại biến.
Tất cả linh sủng mang đến, bây giờ toàn quân đã bị diệt.
Việc này, làm sao có thể?