• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Tự mồm nhai táo, chân đi thẳng đến bãi cỏ.

Con chuột vừa rồi đại khái là ở đây.

Nếu trốn thì cũng không trốn quá được vài bước chân.

Sau khi tìm kiếm, quả nhiên là thấy một con chuột to bằng con mèo đang giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng vừa đứng dậy đã bị Chu Tự tóm lấy.

“Chậc chậc, nặng ra phết.

Ngươi biết nói chuyện không?”

Chu Tự cầm con chuột lên bằng một tay, mở miệng hỏi thăm.

Lần trước hắn gặp một con chó biết nói, nếu như con chuột cũng vậy thì cũng không tính là việc hiếm lạ.

Đáng tiếc là đối phương không có mở miệng.

Vậy thì giống như mấy dã thú trước kia rồi, có cần xem nó có còn đồng bọn nữa không nhỉ?

Vào lúc này con chuột bị bắt lại hướng móng vuốt của nó về phía Chu Tự giật giật, như thể đang hét lên điều gì đó.

Thấy một màn như vậy, Chu Tự cũng không nói cái gì mà hướng phía tiểu khu đi ra, thuận tiện ăn hết quả táo đông ở trong tay.

Khi hắn đã ra ngoài, lại phát hiện con chuột kia vẫn còn giương nanh múa vuốt với hắn.

Rặc rặc!

Nhẹ nhàng dùng sức, Chu Tự trực tiếp bóp nát hai cái móng vuốt của con chuột.

Chi~

Tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết vang lên.

Cảm giác được nguy hiểm, con chuột không còn giương nanh múa vuốt với Chu Tự nữa, mà là muốn chạy trốn.

Nó nghiêng đầu qua một bên, tựa hồ đang nghĩ cách thoát khỏi khống chế để trốn về chỗ an toàn.

“Lại là hướng về vùng ngoại ô sao?”

Chu Tự nhìn về hướng con chuột chuẩn bị chạy trốn .

Những thứ này dã thú thường thường đều có đồng lõa, đánh cho nó một trận là chúng nó đã nghĩ đến việc chạy trở về.

Tận dụng việc này hắn có thể tận diệt cả đám.

Hắn là người có kinh nghiệm.

Về phần buông tha những thứ này dã thú…

Lúc còn trẻ quả thật là có chút không đành lòng.

Hồi đó vẫn còn trẻ người non dạ, vẫn được phim hoạt hình dạy rằng sức mạnh của tình yêu cứu vớt hết thảy. Rồi khi ấy thấy một con dã thú tương đối đáng thương, nó còn có biểu hiện tựa hồ như đang nhận sai, cầu xin hắn tha thứ. Rơi vào tình cảnh lúc đó thì một đứa trẻ là hắn làm sao có thể chịu được?

Trái tim lúc đó như mềm nhũn ra, để cho nó chạy thoát.

Nhưng không mất đến hai ngày, hắn đã bị một đám dã thú bao vây.

Dẫn đầu chính là con dã thú hắn để cho chạy thoát kia, khi đó nó sớm đã không còn bộ dạng đáng thương mà chỉ còn là hung ác ương ngạnh, tùy ý đả thương người.

Cũng là bởi vì chuyện này mà hắn hiểu được một cái đạo lý là: Dã thú nướng lên ăn cũng không thơm, phù hợp nhất vẫn là chôn để làm phân hóa học, là nên chôn chứ không nên ăn nha.

—-----------

Con đường không người qua lại.

Dưới đèn đường, Chu Tự túm lấy con chuột hai mắt tỏa ra hồng quang, một đường hướng tới vùng ngoại thành đi tới.

Hướng theo phương con chuột chỉ dẫn mà đi về phía trước.

Quá mức thuận lợi, cũng có có thể ẩn giấu mai phục, cũng đừng nhìn nó là dã thú mà nghĩ là nó rất ngu xuẩn.

Rất dễ chịu thiệt.

Chủ quan là ăn đau khổ, lúc tuổi còn trẻ đều ăn đau khổ qua một lần.

“Nhìn theo lẽ với loại chuột thường, ổ của con chuột lần này hẳn là có không ít chuột con, tiếc là mấy con chuột con quá nhỏ, thu thập có chút phiền phức.”

To bằng con mèo vẫn tính là động vật nhỏ, to cỡ con trâu vẫn là tốt hơn.

“Trời sáng còn phải về nhà để xế chiều còn phải đi phỏng vấn.”

—-----

Vùng ngoại ô.

Hai đạo ánh sáng giao phong xung quanh….

Uỳnh!

Hai nữ nhân tung người nhảy lên cao rồi theo lực lượng trùng kích mà rơi vào trong gian phòng cũ nát.

Như vậy hai người mới tạm dừng giao phong.

“Thần nữ đại nhân, đuổi mất một ngày rồi, không mệt mỏi sao?”

m thanh mềm mại truyền ra.

Là một nữ tử có thân hình ưa nhìn mặc trang phục màu đen.

Lúc này thanh kiếm nàng cầm trong tay đã hiện đầy vết nứt, bộ dạng như sắp rách đến nơi.

Đối diện nàng không xa, là một nữ tử mang khăn che mặt màu đen, thân mặc quần áo và trang sức màu đen, đồng dạng ẩn nấp trong màn đêm.

“Thập Nhị Tịnh Đường - Thử Đường, sao lại đến tòa thành này?” m thanh Thu Thiển truyền ra.

Bình tĩnh, lạnh lùng.

Lúc này cổ tay nàng trên có hồng lăng trôi nổi, là pháp bảo của nàng.

Thanh kiếm gãy của đối phương, chính là bị nàng dùng hồng lăng đánh nát.

“Thập Nhị Tịnh Đường cũng là ma tu, làm sao lại không thể tới nơi này?

Thần nữ đại nhân vừa gặp liền trực tiếp động thủ với ta, có phải không phù hợp quy củ hay không?

Hay nói Thử Đường chúng ta đắc tội thần nữ đại nhân?

Hay là…” Bạch Cẩm nhìn Thu Thiển âm thanh mang theo nụ cười:

“Hay là thần nữ đại nhân lo lắng chúng ta phát hiện được nơi này có cái gì?

Nghe nói vị Ma đạo Thánh tử được ca tụng kia cũng ở tòa thành này.”

“Nghe nói?” Thu Thiển nhìn Bạch Cẩm nói khẽ:

“ Cũng chưa xác định ? Ngươi đến là tìm hắn?”

“Nào dám.” Bạch Cẩm phất phất tay cười mỉm nói.

“Đó là người của thần nữ đại nhân, những tiểu nhân vật như chúng ta nào có thể dám tới gần Thánh tử đại nhân?

Chỉ là đó cũng là một đại nhân vật đi, ít hay nhiều cũng khiến người ta có chút lòng hiếu kỳ, nhất là dạo này nghe nói có một chút lời đồn.

Có người nói Thánh tử tu luyện Ma Thể có thể xảy ra một chút vấn đề, không biết là thật hay giả?”

“Giả.” Thu Thiển lạnh lùng trả lời.

Đúng là giả, không có bắt đầu ở đâu ra thất bại?

“Ta đây có thể kính viễn một lần không? Tốt nhất là cảm thụ thêm một chút uy nghiêm của thánh tử.” Bạch Cẩm cũng không thèm để ý Thu Thiển lạnh lùng.

Thu Thiển cũng không lên tiếng, trực tiếp vung hồng lăng ra.

Chỉ là Hồng Lăng mới vừa bắt đầu rời khỏi liền trực tiếp co lại xấp xỉ thành một cái vòng tay, bay trở lại bên trong cổ tay nàng.

“Hả?”

Pháp bảo không cách nào sử dụng.

“Giờ mới phát hiện?” Bạch Cẩm nhìn Thu Thiển cười nói:

“Biết rõ tính tình thần nữ đại nhân không tốt lắm, nên nếu ta đến thì đương nhiên cần chuẩn bị một chút.

Thật vất vả mới thuận lợi dẫn thần nữ đại nhân đến nơi đây.

Hiện ở chỗ này bị trận pháp bao trùm, linh khí không cách nào thúc giục, thần thức mất đi tác dụng.

Giơ tay lên cũng khó nhìn thấy năm ngón.

Dù là có thể mơ hồ thấy được ta, cũng chỉ có thể động tay chân.

Như vậy, thần nữ đại nhân còn có biện pháp nào để giáo huấn ta nữa không?”

“Ngươi nghĩ là so công phu tay chân được với ta sao?” Thu Thiển phát hiện thân ảnh Bạch Cẩm bắt đầu mơ hồ, quả thật không cách nào thấy rõ:

“Ngươi cảm giác mình có phần thắng?”

“Một đối một đương nhiên không có, thế nhưng…” Bạch Cẩm âm thanh trầm xuống, xung quanh nập tức náo động, còn có âm thanh xèo...xèo truyền ra.

Rất nhanh Thu Thiển liền thấy được một số đôi mắt đỏ đậm.

“Thế nhưng ta là Thập Nhị Tịnh Đường, người của Thử Đường.

Xung quanh ta cũng có không ít chuột đen.

Như vậy mới có thể khiến cho thần nữ đại nhân ăn chút thiệt thòi nha?” m thanh Bạch Cẩm mang theo ý cười.

Giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của nàng.

“Ngu ngốc.” Thu Thiển mở miệng hừ lạnh.

Lời còn chưa dứt liền vèo một tiếng, đi thẳng tới trước mặt Bạch Cẩm.

Động thủ trước.

Bạch Cẩm kinh hãi, lập tức phòng ngự.

Chỉ cần nàng kiên trì đủ lâu, đối phương nhất định cũng không dễ chịu.

Quyền cước va chạm, hai bên đều không nhượng bộ, bên động quyền bên ra vuốt,người dời thân người nghiêng cước.

Ngươi tới ta đi, không để cho đối phương có khoảng trống.

Thấy hai người đột nhiên động thủ, đám chuột đen xung quanh trong lúc nhất thời cũng biết ra tay thế nào cho tốt.

—------

Chu Tự bật đèn flash của điện thoại lên, đi tới vùng ngoại ô không một bóng người.

Nơi này ngay cả đèn đường đều không có.

“Đêm nay thời tiết không tốt.”

Ngẩng đầu lên nhìn trời, hắn phát hiện trăng hôm nay không sáng, ánh sao cũng ít đến thương cảm.

“Xèo...xèo.”

Lúc này thanh âm của con chuột bắt đầu lớn dần lên, giống như thấy được hy vọng.

“Xem ra là đã tới rồi.”

Vì không muốn dọa một ổ chuột con chạy mất, Chu Tự tắt đèn.

Sau khi thích ứng, mới miễn cưỡng nhìn rõ ràng thấy đường.

Lại nói tiếp hắn có chút tò mò, tu chân giả có thể thấy rõ đường vào ban đêm sao?

Nếu có thể, thế thì tu chân quả thật mạnh mẽ so với hắn.

Nghìn năm công lực không có năng lực nhìn ban đêm.

Hắn cũng từng đem công lực ngưng tụ vào xung quanh hai con mắt vài lần, đáng tiếc không có bất kỳ tác dụng gi.

Cũng không bắn ra được laser.

Trong chớp mắt, hắn thấy được một toà nhà cũ nát, cũng không biết mọc ở đâu ra.

Nơi này hình như càng tối hơn, bất quá quả thật đã nghe được một chút âm thanh, mà còn có là âm thanh xèo...xèo.

“Chi!”

Lúc này con chuột trong tay Chu Tự phi thường kích động, là hưng phấn khi thấy được đồng bạn.

Đúng là có một ổ chuột ở phía trước.

“Xem ra chính là chỗ này, bên trong còn có hồng quang, hẳn là mắt của mấy con chuột.

Chỉ là…

Như thế nào lại có cảm giác rằng có người?”

“Là người sai khiến bọn chuột? Hay vẫn còn người bị hại?”

Không chút chần chừ, Chu Tự cất bước đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK