• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

BOANG...!

BOANG...!

Sau khi người thứ hai biến mất , Chu Tự mới nghe thấy được rằng có cái gì đó đang đâm vào trên tường, có vẻ như giống với loại tiểu đao Hồ Điệp.

Nó còn phát ra ánh sáng nhạt.

“Là thứ bị ta vừa đánh nát?”

Nhìn những thanh đao đang đâm trên tường, hắn có chút kinh ngạc.

Thứ này hình như vừa nãy xẹt qua cánh tay của hắn.

Chu Tự thuận tiện sờ soạng một chút vào cánh tay của mình.

“ hí...iiiiii!”

“Bị thương?”

Lúc trước không có cảm giác gì, có nghĩa là thứ này hết sức sắc bén.

Pháp bảo trong truyền thuyết?

Xèo...xèo~

Lúc này mấy con chuột xung quanh tựa hồ mới lấy lại tinh thần, bắt đầu chạy trốn.

Hơi nhiều, đập từng con một thì rất vất vả.

Sau đó hắn rút tất cả những thanh đao có hoa văn đang gắn vào trên tường ra, rồi phi chúng ra ngoài.

Tiểu Lý Phi Đao, hắn cũng biết.

Dù sao chiêu này nhìn qua cũng rất là “soái ca”.

Nhất là hồi sơ trung, lúc xem kịch trên tivi thấy được rồi khổ luyện hồi lâu. Sau đó hắn nói cho bạn học rằng hắn biết Tiểu Lý Phi Đao, họ còn không tin.

Nếu không phải lo lắng bị gọi phụ huynh, hắn đã biểu diễn cho bọn hắn xem một hồi rồi.

Phải một lúc sau, Chu Tự mới từ trong phòng đi ra.

Không lâu sau khi bước ra ngoài, hắn cũng cảm giác bầu trời sáng lên rất nhiều.

“Quả nhiên là gian phòng có vấn đề.”

Chu Tự nhìn chung quanh, bây giờ thấy phi thường rõ ràng.

Nhưng trong phòng kia vừa rồi tối đến không thấy năm ngón tay, thân ảnh mọi người chỉ thấy được mơ hồ.

Bật đèn điện thoại lên đều không giúp được gì.

Lúc này hắn có thể xem xét cánh tay của mình.

Vừa rồi ra quyền chính là tay phải, cũng không cảm giác được đau đớn.

Chỉ là có một ít vết máu.

Như kiểu bị xước da.

“Cảm giác như là hoa văn, rất mịn.”

Dơ tay lên nhìn kỹ một chút, hắn phát hiện vết xước có hình giống hệt với hoa văn trên thanh đao phát sáng lúc trước.

Nhưng mà trời quá tối, dù là những cái kia đao có thể sáng lên, hắn cũng không thấy rõ quá nhiều.

Không sao cả.

Qua mấy ngày là tốt rồi.

Thân thể của hắn so với người bình thường tốt hơn rất nhiều lần, gần như sẽ không bị thương, dù là bị thương cũng có thể rất nhanh khôi phục.

Tố chất cơ thể mạnh phi thường.

Nhưng mà tổn thương vẫn là sẽ đau đớn, nếu không phải vậy thì hắn đã bắt đầu hoài nghi mình có phải là người hay không rồi.

Ngoại trừ có nghìn năm công lực, những cái khác cũng không có gì đặc biệt.

A, hiện tại đã có.

Đó là có cha mẹ đang làm nhân vật phản diện.

Thân là tiểu nhân vật phản diện, hắn luôn lo rằng có một ngày nhân sĩ chính đạo đến tìm hắn để trừ ma vệ đạo.

Nhớ tới việc này, hắn nhìn lại toà nhà vừa nãy một cái.

“Vẫn là không quen.” Chu Tự lắc đầu thở dài.

Vừa rồi hai người kia thủy chung vẫn là con người, hắn mặc dù thanh lý không ít dã thú, thế nhưng là…

Chưa từng giết người.

“Chẳng lẽ giờ muốn chờ bọn hắn đến tìm ta báo thù một lần, ta mới có thể cảm nhận được sự tàn khốc Tu Chân Thế Giới sao?”

“Ách…”

Vừa nghĩ đến tận đây, hắn đột nhiên nhớ tới một việc.

Vừa rồi mấy người kia là Tu Chân giả, mà đối phương vừa bị hắn đánh trọng thương phải chạy trốn.

Vạn nhất họ kéo người tới tìm hắn gây phiền phức, hắn có thể ứng phó không?

Tu Chân giả cùng dã thú vẫn là không giống nhau.

“Được rồi, hỏi phụ thân một chút.”

Sáng sớm.

Chu Tự vừa trở về từ vùng ngoại thành, trên đường bây giờ đã có một số người đi.

Phải đi mua một bộ y phục, cánh tay tổn thương có chút rõ ràng, vẫn là che đi thì tốt hơn.

“Alo, cha à. Con hỏi cha một việc.”

Chu Tự cầm chiếc điện thoại đã được kết nếu, tính toán hỏi một chút nghi vấn về đêm qua.

“Nhi tử của ta, có nghi vấn gì cần vi phụ giải thích sao?” Thanh âm trầm thấp của Chu Nhiên truyền tới.

“Cha, ngươi có thể bình thường một chút được không?”

“ Nói nhanh lên, ta còn phải chuẩn bị bữa sáng cho mẹ ngươi.”

“Tối hôm qua con đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.” Thấy phụ thân của mình đã khôi phục bình thường, hắn mới nêu nên nghi vấn trong lòng:

“Tu Chân giả mạnh như vậy. Nếu như có một ngày có một đám Tu Chân giả muốn động thủ với ta, ta có phải rất nguy hiểm hay không?”

“Không cần lo lắng, vi phụ đã thả một đạo phòng hộ trên người của ngươi, chỉ cần ngươi không làm điều xằng bậy, thì người làm cha này vẫn có thể bảo vệ ngươi.

Đến lúc ngươi gặp nguy hiểm, vi phụ sẽ tự mình tới, để cho ngươi mở mang kiến thức một chút sức nặng của ma tu cự phách là như thế nào.

Bất quá, đến lúc đó ngươi phải ở lại trong tiệm cơm hỗ trợ nha, đừng có chạy lung tung.

Mẹ ngươi cũng nói, nếu người cảm thấy sợ khi sống một mình thì trực tiếp về lại tiệm cơm phụ giúp cha mẹ là được.

Đến lúc đó việc buôn bán trong tiệm cũng có thể giao lại vào trong tay ngươi.” Chu Nhiên nói.

Về phần một đám Tu Chân giả động thủ với Chu Tự, hắn không để ý.

Loại sự tình này cơ bản là không có khả năng.

“A, cha à, con bận rồi, cúp máy nhé.

Nếu rảnh rỗi con sẽ về lại tiệm để hỗ trợ, bảo mẹ không cần lo lắng.”

“……”

Thừa dịp phụ thân không nói gì, Chu Tự liền cúp điện thoại.

Hắn một chút cũng không muốn tiếp nhận tiệm cơm.

Rõ ràng quê quán là ở bên này, giờ ba mẹ lại định cư tại hương trấn, thế là quê quán lại biến thành bên kia.

“Không biết lời phụ thân nói là thật hay giả.” Hắn tìm một vòng trên thân thể , cũng không phát hiện cái phòng hộ gì.

Bất quá với thủ đoạn của tu chân, hắn quả thật không hiểu.

Tìm không thấy cũng là bình thường.

Hy vọng đạo phòng hộ là thật, như vậy cũng an toàn hơn.

Còn về phần hiện tại…

Hắn nhìn nhìn cửa hàng quần áp cách đó không xa, dự tính mua một cái áo khoác, tiếp đó ăn điểm tâm.

Rồi đi nộp đơn ứng tuyển.

Ngày tháng 8 , nắng rực rỡ.

Chu Tự khoác lên mình một chiếc áo khoác da màu đen, từ nãy đến giờ hắn vẫn có cảm giác rằng có người ở nhìn hắn.

Đại khái rằng rất hiếu kỳ xem hắn có nóng hay không.

Kỳ thực rất nóng, nếu không phải cánh tay bị thương có chút chói mắt hắn cũng không trở thành như vậy.

Đương nhiên, hiện tại thương thế đang tốt hơn rồi, đợi hai ngày nữa là có thể nên da non.

Bất quá nếu để vết thương lộ ra ngoài, sẽ làm cho người ta có cảm giác rằng hình như hắn mới trở về sau khi đánh nhau , ảnh hưởng xấu đến thanh danh.

Dễ để cho người ta hiểu lầm.

À đúng rồi, hắn đúng là trở về sau khi đánh nhau mà.

Hướng bắc của thành phố.

“Đường Đông Nhất Bắc”.

Chu Tự nhìn bảng chỉ dẫn rồi nhìn xhung quanh, nơi này là một con đường ít người qua lại.

Đường phố khá rộng, cửa hàng ở mặt tiền cũng không tính là cổ xưa.

Cũng không phải là phố cổ.

Chỉ là một con đường không có khả năng hấp dẫn lượng lớn người qua lại.

“Hẳn chính là chỗ này.”

Hắn cũng không phải là đi nộp đơn ứng tuyển vào công ty nào đó, chủ yếu là những cái công ty kia không cần hắn.

Công ty cần hắn thì chỉ có công ty tiếp thị.

Thế nhưng là hắn không am hiểu cái này, về sau đi nộp đơn ứng tuyển nhân sự vào một công việc nằm trong khả năng cho phép…

Thật đáng tiếc, họ vẫn để cho hắn đi tiếp thị.

Hắn cảm giác mình bị lừa gạt.

Mà ngành này còn hình như đều rất ưa thích phụ nữ, nhất là phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp.

Cổ hủ.

Tầm thường.

Hắn lại chờ đợi để tiến vào một nơi tầm thường bất hảo như vậy sao?

Lần này hắn đặc biệt chọn lấy một công việc dường như rất thích hợp với công tác của hắn…

Nhân viên quản lý thư việc.

Tốt nhất là một thư viện buôn bán bình thường, lại có lượng lớn sách vở.

Lại còn sẽ không bị sập tiệm.

Tuyệt diệu a.

Lại có thể lãnh lương, lại có thể trở nên mạnh mẽ.

Còn nhàn nhã.

Nhưng mà…

Thực sự sẽ có loại công việc này sao?

Một lúc sau.

Chu Tự đứng trước một thư viện cũng coi như là khá lớn, phía trên bất ngờ viết bốn chữ lớn ‘Thư Viện Đông Lâm’.

“Bảng hiệu rất là bụi bặm, còn mặt đất coi như cũng gọn gàng.

Độ sáng trong quán vừa phải, tương đối vắng vẻ.

Giống hệt như đã mở ra từ rất lâu rồi, lại nói nơi này một mực lạnh lẽo vắng vẻ như vậy, thực sự sẽ không đóng cửa sao?”

Thư viện cũng có thể coi là lớn, kinh doanh dạo này bị giảm sút sao?

Đương nhiên, đây không phải yêu cầu hắn để trong lòng, có thể lăn lộn hai tháng là được.

Tích lũy tiền sinh hoạt trước đã.

Sự tình Tu Chân Giới còn bao quanh hắn. Qua mấy ngày nữa không chừng mấy Tu Chân giả tối qua sẽ phái người tìm tới hắn.

An tâm làm việc phải không quá dễ dàng.

Thực tế mình vẫn là con trai của đại nhân vật phản diện.

Tóm lại hắn cũng có chuẩn bị tâm lý, cuộc sống sau này chính là không còn yên ổn.

Vấn đề Tu Chân Giới cũng không phải là lớn, không cần quá hoảng loạn.

Làm gì có cái thể loại nào mà “không chọn lại được cha mẹ, nên đành chấp nhận mọi thứ.”

Làm con trai, phải có giác ngộ của con trai.

—------

Tại quầy hàng.

Hắn thấy được một thiếu nữ trẻ đeo mắt kính hình vuông.

Đang xem sách.

“Xin hỏi, nộp đơn ứng tuyển nên tìm ai?” Chu Tự nhẹ giọng hỏi.

Hàn Tô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Tự, đẩy đẩy cặp mắt kính lên và nói:

“Tìm ta là được rồi.”

Chu Tự:“……”

Hóa ra nơi còn một người quản lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK