• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong rừng cây, sương mù vẫn còn đang ngập tràn trong không khí.

Chu Ngưng Nguyệt đánh đến đau cả tay mà không xong, người ở nơi này quả thật là nhiều.

Ngay lúc nàng định tiếp tục đánh cô gái trước mặt mình, thì đột nhiên nhận ra cái gì đó liền lập tức lui về sau một khoảng, rồi thậm chí còn trực tiếp biến mất trong sương mù.

Nữ tử còn tưởng rằng mình sắp bị hủy dung nhan thấy vậy thì sửng sốt, không hiểu xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên, ngay khi nàng định bỏ chạy thì đột nhiên có một đạo ánh sáng phóng lên trời.

Sau đó là một tiếng gầm lớn vang lên.

Ngao!

Có chút giống Sói tru, lại có chút giống chó sủa.

Trên không trung, hào quang bắt đầu lan rộng, ký hiệu cũng theo đó mà kéo dài.

Là đại địa ký hiệu.

Rất nhanh, thanh âm uy nghiêm đã truyền đến:

"Mười ngày sau, cơ duyên mở ra."

Đại địa thần khuyển.

Đây là ý nghĩ xuất hiện trong đầu tất cả mọi người.

Việc này có chút nằm ngoài dự đoán của mọi người, vốn tưởng rằng phải mất cả tháng sau đại địa thần khuyển mới có thể mở ra cơ duyên chi địa.

Như thế nào lại nhanh như vậy?

Lúc này ánh trăng đã xuyên qua màn sương trắng, một đạo thân ảnh lại nhảy lên ngọn cây lần nữa, hắn thấp che mặt nhướn mày nhìn xung quanh.

Vừa đẹp trai mà vừa thần bí.

"Quá yếu." Thành âm khàn khàn mang theo sự thất vọng nồng nặc:

"Đi tìm kẻ mạnh mẽ hơn đến đây đi, gặp lại ở cơ duyên chi địa."

Sau khi âm thanh này vang lên thì đạo thân ảnh kia liền quay người biến mất trong đêm tối, tựa như loại cường giả cô đơn.

Lúc này, sương mù đã tan hết.

Trong rừng cây có rất nhiều người đang nằm đó, có người ở kêu rên, có người ở phẫn nộ, có người lộ ra vẻ bất lực.

Tất cả đều không có ngoại lệ, tất cả mọi người đều mang tổn thương trên người như nhau.

Bọn họ nhìn phương hướng Thánh tử ly khai, trầm mặc hồi lâu.

Cuối cùng cũng có người hỏi:

"Thánh tử có ý gì vậy?"

"Còn có thể có ý gì nữa? Bao giờ gặp lại tại cơ duyên chi địa thì lại hành hạ chúng ta thêm một lần chứ sao." Lập tức có người trả lời.

"Cảm giác có chút kỳ lạ, cũng không nhìn thấy mặt của Thánh tử, không biết đến khi tiến vào cơ duyên chi địa thì có thể thấy hay không nhỉ?"

"Không biết, nhưng chúng ta nhất định là không đủ tư cách."

Đúng vậy, bọn họ quá yếu.

Hoặc có thể nói là Thánh tử quá mạnh.

Trong nhận biết của bọn hắn, Thánh tử hẳn là bát phẩm Binh Giả đỉnh phong hoặc là thất phẩm Đấu Giả vừa tiến cấp.

Như vậy, nếu nhân số của bọn họ rất nhiều thì có thể dùng chiến thuật biển người để đánh thắng Thánh tử.

Thế nhưng. .

Dường như Thánh tử ra tay hoàn toàn không theo những bài thường.

Bất quá cơ duyên chi địa đã mở ra, điều này có nghĩa là bọn họ còn có thể đến gần hơn nữa để nhận biết Thánh tử.

Hiện tại việc phải làm, chính là trở lại lôi kéo thêm nhiều người nữa.

Để cùng đến cơ duyên chi địa đọ sức chính diện cùng Thánh tử.

Tìm ra chân tướng.

. . .

"Các ngươi thấy thế nào?"

Phía sau một cây đại thụ ở xa xa, Tô Thi nhìn những người bị thương kia rồi quay qua hỏi Hàn Tô cùng Minh Nam Sở đứng bên cạnh.

Bọn họ đã nhận được tin tức, đương nhiên sẽ tới đây kiểm tra.

Chỉ là không dám tới gần.

Chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn.

Hiện tại sương mù đã tan, bọn họ mới có thể thấy qua những người này thảm đến như thế nào.

"Thánh tử cũng thật lợi hại." Tô Thi cảm thấy mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Thánh Tử.

Minh Nam Sở khoanh tay trước ngực, dựa trên tàng cây nói:

"Thực ra cũng không đúng lắm nha."

"Không đúng lắm ư?" Tô Thi ngạc nhiên nhìn Minh Nam Sở.

Nàng không cảm thấy kỳ quái, nàng cũng không nhìn ra điểm bất thường.

Tất cả mọi người hiểu nàng.

"Quả thật không đúng lắm nha." Hàn Tô đẩy gọng kính rồi nói:

"Những ma tu này nhìn qua rất thảm, trên người cũng có rất nhiều thương thế.

Nhưng mà không đủ tàn nhẫn, có chút chênh lệch với trong Thánh tử truyền thuyết.

Hoặc có thể nói, người này với người ngươi thấy chênh lệch quá xa."

"Chênh lệch lớn hơn ư?" Tô Thi hỏi.

"Ngươi đã quá sợ hãi khi thấy Thánh tử dưới ánh trăng, liệu có thấy được rõ thực lực cường đại mà hắn thi triển không?" Hàn Tô hỏi.

Tô Thi hồi tưởng chuyện hôm đó, lắc đầu nói:

"Không, lúc đấy ta cảm thấy hắn ra tay thật là tàn nhẫn, câu đầu tiên rõ ràng còn tùy tiện bức bách ta động thủ giết chết Chuột Đen, loại cảm giác này khiến ta vô cùng sợ hãi."

"Đúng vậy, người mà khi đó ngươi thấy cho người ta cảm giác trực quan là vô cùng khủng bố, động tác không nhiều nhưng lại khiến cho người ta không thể nào bỏ qua." Hàn Tô quay đầu nhìn về phía rừng cây nói:

"Nhưng mà lần này không giống như, dùng sương trắng để phụ trợ, ra vẻ thần bí, người này cùng người mà ngươi thấy hoàn toàn khác biệt.

Mặc dù lực lượng cũng để cho người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng không có cái cảm giác khủng bố kia."

"Vì vậy, người xuất thủ lần này không phải Thánh tử?" Tô Thi có chút kinh ngạc.

"Cũng không nhất định thế." Minh Nam Sở nhìn ánh trăng nói:

"Có thể người này chính là Thánh tử, còn người ngươi thấy là một đáng sợ khác.

Bất quá còn có một loại khả năng."

"Khả năng gì?" Tô Thi có chút bất đắc dĩ hỏi:

"Các ngươi có thể nói rõ ràng một chút hay không?"

"Chính Thánh tử lần này là do người khác đóng giả, còn người ngươi thấy mới là người thật,

Chỉ là không thể giải thích vì sao lại thế.

Rõ ràng Thánh tử khủng bố như vậy, vì sao cần người khác giả trang cơ chứ?" Hàn Tô khó hiểu.

"Nếu như Thánh Tử này chỉ là đóng giả, thế thì ai dám giả trang Thánh tử chứ?" Tô Thi hỏi.

Nàng cảm thấy người mà nàng nhìn thấy kia đặc biệt khủng bố.

Thực sự hết sức dọa người, rõ ràng hắn không cần nói gì nhưng lại để cho người ta cảm thấy rất khủng bố.

Người vừa nãy rất lợi hại, nhưng có thể do Minh Nam Sở cùng Hàn Tô đã giải thích nên cảm giác cũng không phải dọa người lắm.

Lúc này Minh Nam Sở cùng Hàn Tô đều nhìn về phía Tô Thi.

"Các ngươi nhìn ta làm gì?" Tô Thi khó hiểu.

"Hỏi ngươi chứ làm gì." Minh Nam Sở nói.

"Thánh tử có một bà chị, là Ma đạo Thánh Nữ, ngươi có quen không?" Hàn Tô hỏi.

"Ma đạo Thánh Nữ?" Tô Thi sững sờ một lúc, sau đó mới bừng tỉnh:

"Là chị Nguyệt?"

"Nhưng bây giờ chị Nguyệt hình như hơi thấp đấy." Tô Thi bổ sung một câu.

"Tóm lại, nếu muốn là đóng giả, nàng là người có khả năng cao nhất." Hàn Tô mở miệng nói tiếp.

"Đi về trước đi. Mười ngày nữa cơ duyên chi địa sẽ mở ra, chúng ta cũng cần làm một chút chuẩn bị." Minh Nam Sở gật đầu, hướng Thanh Thành đi tới.

Hàn Tô cùng Tô Thi cũng chuẩn bị đuổi theo.

"Ta đột nhiên nghĩ đến một việc. Nếu như chị Nguyệt là chị của Thánh tử, thì không phải có thể trực tiếp hỏi chị Nguyệt về nơi ở của Thánh Tử sao?

Tiếp theo chúng ta sẽ thăm nhà." Trên đường đi, Tô Thi hỏi mọi người.

"Có thể, nhưng vẫn nên bỏ đi." Minh Nam Sở lắc đầu nói:

"Không có mục đích thì đến chơi nhà tất nhiên là không có vấn đề gì, thế nhưng chúng ta lại mang theo mục đích là thử tiếp xúc.

Đem ngươi kẹp ở giữa không phải chuyện gì tốt.

Nhất là khi chúng ta rút cuộc cũng không biết tình trạng Thánh tử như thế nào. Nếu như tình trạng không tốt, ngươi dẫn chúng ta đến chơi nhà Thánh Tử đối với bọn họ mà nói thì ngươi chính là đang dẫn Sói vào nhà."

"Còn nữa, lúc này là thời điểm tất cả mọi người đang chú ý vào Thánh tử, ngươi đừng nói với người ngoài về việc bình quen biết Ma đạo Thánh Nữ." Hàn Tô bổ sung thêm một câu.

Tô Thi Ồ một tiếng rồi nhìn phía sau nói:

"Chị Nguyệt đánh người ác liệt như thế kia sao?

Lần sau gặp được nàng, ta cũng phải cẩn thận một chút.

Vạn nhất khuôn mặt bị hủy đi, người ta sẽ nhìn mình bằng nửa con mắt mất.

Một chút hữu dụng lúc ấy cũng không còn."

Nàng nói xong liền đưa tay sửa lại tóc, bảo trì tình trạng tốt đẹp nhất.

"Vẫn có chút hữu dụng đấy." Minh Nam Sở nói.

"Chỉ cần khuôn mặt bị hủy đến mức dị dạng, có thể dọa người khác đến thất thần, tác dụng cũng giống nhau." Hàn Tô nói theo.

Tô Thi: ". . ."

. . .

. . .

Bờ sông.

Chu Tự đang rửa tay.

Vừa rồi vốn định đến rừng cây gần đó để xem chị Nguyệt động thủ.

Nhưng mà trên đường lại gặp mấy con chim kỳ quái đang bay, chủng loại này rất có thể sẽ cắn người khác.

Hắn thấy bọn nó bay thấp liền tóm lấy rồi xé xác tại chỗ .

Khi còn bé đã vài gặp qua mấy con chim này cắn mấy đứa trẻ.

Khi đó hắn không biết bay (mặc dù bây giờ cũng không biết bay), hoàn toàn không có cách nào bắt được chúng nó.

Hắn thấy thẹn với năng lực của mình, vì vậy sau Đạn Chỉ thần công đã đại thành.

Ngày võ công đại thành ngày, cũng là lúc mấy con chim ở chỗ này phải run sợ.

Hôm đó hắn giết đến đỏ cả mắt.

Rốt cuộc không cần phải ấm ức như thế nữa.

Về sau học được Tiểu Lý Phi Đao, đáng tiếc là không tìm được chỗ nào chế tạo phi đao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK