• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rửa sạch vết máu, Chu Tự định đi tìm chị Nguyệt và Thu Thiển.

Bởi vì nghìn năm công lực tiêu hao cũng không lớn, nên hắn thấy có thể đọc sách một chút là có thể bù đắp được.

Ánh trăng đêm nay thật đẹp.

Tiếp theo hắn từ bên trong trữ vật pháp bảo của Thu Thiển tìm tòi một hồi, rồi tìm được một quyển sách hết sức thần kỳ.

Khiến cho hắn có chút tò mò.

. . .

Phía trước rừng cây.

Khi Chu Ngưng Nguyệt cùng Thu Thiển kết thúc xong trận chiến mới phát hiện không thấy tung tích của Chu Tự đâu nữa.

"Ở bên kia." Thu Thiển sử dụng cảm ứng với pháp bảo của mình, nàng có thể cảm nhận được Hồng Lăng của nàng ở gần đây.

Chu Ngưng Nguyệt mặc xong bộ đồ gấu con liền vỗ vỗ lên người để phủi bụi rồi lập tức đuổi theo Thu Thiển:

"Những người này chịu đòn thật là tốt, bất quá trong khoảng thời gian này chắc có lẽ bọn họ sẽ không gây thêm việc gì nữa, chỉ tiếc là mười ngày nữa cơ duyên chi địa lại mở ra.

Chỉ có thời gian nhàn rỗi là mười ngày.

Sớm biết như vậy thì cũng chả cần tới đây."

Trong khoảng thời gian mười ngày này, rất nhiều người sẽ phải nhẫn nhịn một chút.

"Kỳ thực việc này vẫn khá là tốt, đại khái trong mười ngày nữa thì sẽ không có phát sinh vấn đề lớn gì.

Nhưng hôm ấy Chu Tự có được đi không?" Thu Thiển hỏi.

"Để xem đã, nếu như không đi được thì để hắn ở nhà nấu vài món ngon chờ chúng ta trở về." Chu Ngưng Nguyệt lấy quả táo đông ra rồi bắt đầu ăn.

Nàng cũng không để tâm chút nào về vụ hỗn loạn đẫm máu mà nàng vừa gây ra lúc trước.

"Cũng được." Thu Thiển theo thói quen, lấy ra từ miệng túi một cái kẹo que. Nàng vốn định ăn, nhưng mà nghĩ thế nào lại thu vào.

Một lúc sau.

Hai nàng nhìn thấy Chu Tự trên đường, đang vừa đi vừa đọc sách.

Chu Ngưng Nguyệt vừa giơ tay lên định vẫy tay chào hỏi thì Thu Thiển lại bước vượt qua nàng, bộ dáng có chút gấp gáp.

Thu Thiển bước hai, ba bước là đi tới trước mặt Chu Tự, rồi giật lấy quyển sách đang nằm trên tay hắn.

Sau đó nàng gấp nó lại rồi giấu ở sau lưng.

Sắc mặt nàng bây giờ cực kỳ xấu hổ cùng bất lực.

Chu Ngưng Nguyệt đi tới từ phía sau, lén lút nhìn trộm rồi phát hiện trên bìa sách có viết 《 Làm thế nào để thành một hiền thê mẫu mực 》.

Nàng chép chép cái miệng đang nhai táo đông, bày ra bộ dạng thì ra là thế.

"Mọi chuyện xử lý xong rồi, đã đến lúc trở về." Thu Thiển mở miệng nói.

Nàng cũng không có nói thêm về quyển sách vừa nãy.

"Tại sao ngươi lại chạy ra khỏi trận pháp rồi?" Chu Ngưng Nguyệt hỏi Chu Tự.

"Vừa nãy thấy dã thú đi qua, nên tiện tay xử lý chúng nó." Chu Tự nhìn nhìn Thu Thiển cùng chị Nguyệt hiếu kỳ nói:

"Hai ngươi có thắng không?"

Sau đó hắn nhìn thêm Thu Thiển vài lần nữa, nghĩ thầm ngày mai ăn cơm phải cẩn thận một chút.

"Đương nhiên." Chu Ngưng Nguyệt ngửa đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý:

"Không cần biết đối thủ là ai.

Chỉ cần ở trong Thanh Thành, thì ta là vô địch."

"Trong Thanh Thành và dưới ba mươi tuổi." Thu Thiển bổ sung thêm một câu.

Ba người đi về cạnh nhau, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

"Đừng nói là ta giống như là sắp ba mươi, kỳ thực ta còn rất nhỏ." Chu Ngưng Nguyệt không nói thêm về việc này nữa, mà chỉ nói:

"Chu Tự, chúng ta đi ăn đêm đi. Chúc mừng việc mười ngày nữa sẽ không có bất cứ phiền phức gì."

"Ăn đồ nướng." Thu Thiển tiếp lời.

Chu Tự: ". . ."

Kỳ thực chút phiền phức ấy cũng không đáng gì.

Gọi tất cả đống phiền phức ấy về đây có khi hắn cũng xử lý được.

. . .

. . .

Sáng sớm.

Thu Thiển tiễn Chu Tự ra ngoài đi làm.

Sau đó nàng ngồi trên bàn cơm, một tay chống cằm tựa như đang tự hỏi việc gì đó.

"Ha~ "

Chu Ngưng Nguyệt đi ra từ phòng ngủ rồi ngáp một tiếng rõ dài.

Thấy Thu Thiển đang trầm tư suy nghĩ, nàng liền ngồi xuống hiếu kỳ nói:

"Đây là trạng thái mới thiết lập của ngươi sao?

U buồn thiếu nữ."

Nói xong nàng thổi thổi bát cháo đặt trên mặt bàn rồi bắt đầu ăn.

"Chị Nguyệt không đánh răng sao? Chu Tự nhắc rất nhiều lần rồi đấy." Thu Thiển nói.

"Ta là thất phẩm Đấu Giả, sử dụng thuật pháp vệ sinh khoang miệng còn sạch sẽ hơn so với các ngươi đánh răng." Chu Ngưng Nguyệt thổi phù một hơi rồi tiếp tục nói:

"Vậy ngươi đang suy nghĩ cái gì thế?"

"Em cảm thấy mình đã rất cố gắng, nhưng không bao giờ nhận được hồi đáp." Thu Thiển nói đến đây liền có chút tức giận:

"Nếu không phải lúc ấy chị Nguyệt không nói rõ ràng, thì em cũng không lộ bộ mặt xấu xa của mình rồi."

"Lộ ra thì lộ ra chứ, Chu Tự cũng không nói cái đấy là xấu." Chu Ngưng Nguyệt rất vui vẻ cúi đầu ăn cháo thịt nạc.

"Thế nhưng Chu Tự cũng không nói cái đấy là tốt." Thu Thiển tựa lên mặt ghế, thở dài:

"Có người bình thường nào lại đi thích một bad girl ngay khi đi xem mặt đâu, bọn họ chỉ thích mấy cô gái ôn nhu nhu thuận thôi."

"Vì thế nên khi sống chung cùng vị hôn phu tạo thành cảm giác không thoải mái ư?" Chu Ngưng Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thu Thiển.

"Cũng không phải vậy." Thu Thiển duỗi chân ra lắc lư rồi nói:

"Cẩn thận ngẫm lại thì việc chung sống vẫn rất là trôi chảy. Tính tình Chu Tự rất tốt, mặc dù có lúc không dễ nói chuyện như như thế này, nhưng cơ bản cũng là người mạnh miệng.

Không hề có cảm giác lạ lẫm gì cả.

Chỉ là. . ."

"Chỉ là ăn cơm quá ít?" Chu Ngưng Nguyệt đưa cái bát trống không của mình cho Thu Thiển:

"Ta thì ăn được."

Thu Thiển liếc mắt lườm Chu Ngưng Nguyệt một cái, cuối cùng vẫn đi qua xới thêm cơm cho nàng.

"Không phải việc đấy." Thu Thiển đặt bát cơm trước mặt chị Nguyệt rồi tiếp tục nói:

"Em và Chu Tự có hôn ước, nên vẫn đang một mức cố gắng làm chuyện mà một vị hôn thê nên làm, cố gắng biểu hiện bản thân cho thật tốt.

Thu dọn vệ sinh, nấu cơm cho anh ấy. Lúc anh ấy tu luyện, em sẽ đứng ngoài quan sát từ sáng sớm rồi thông báo thời gian cho anh ấy.

Thế nhưng em thấy mình không được đáp lại, cả trong sáng lẫn ngoài tối cũng cảm thấy mình không được hồi đáp.

Em là hôn thê của anh ấy, trên lý thuyết thì khi đối xử với em phải khác khi đối xử với chị Nguyệt.

Thế nhưng mà em lại cảm thấy hoàn toàn không giống như thế.

Mặc dù lúc trước chúng em không biết nhau, nhưng cả hai đã có hôn ước, nên em hy vọng hôn sự hai người có thể thuận lợi hơn một chút, để cho tương lai càng tốt đẹp hơn.

Việc lập gia đình, chuyện trọng yếu nhất chính là nhân sinh.

Mặc dù việc đính hôn của em là bất đắc dĩ, nhưng mà em cũng không chê trách hôn sự của bản thân.

Vẫn hết sức chờ mong về tương lai."

"Chị Nguyệt thấy thế nào?" Thu Thiển tâm sự xong liền ngẩng đầu lên hỏi Chu Ngưng Nguyệt.

"Thì cũng chỉ biết trợn tròn mắt lên mà nhìn thôi, nếu mà thực sự không nhìn được thì nhắm mắt lại." Chu Ngưng Nguyệt ngoạm một cái bánh bao rồi ậm ờ trả lời.

"Buổi trưa ăn cháo cùng cháo trắng." Thu Thiển nói.

Chu Ngưng Nguyệt ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thu Thiển: "Đấy là ngược đãi trẻ em."

"Lại nói tiếp, chị Nguyệt nhìn cũng rất giống Chu Tự đấy." Nói xong Thu Thiển cầm cuốn album ảnh ở phòng khách ra, lật lên rồi nói:

"Em nhìn thấy ở chỗ này có vài tấm Chu Tự chụp lúc thay răng, cũng tương đối giống chị Nguyệt bây. . ."

Bàn tay đang lật album ảnh của Thu Thiển đột nhiên ngừng lại.

"Sao vậy?" Chu Ngưng Nguyệt tò mò nhìn qua.

Bốp!

Thu Thiển vội vàng gấp cuốn album ảnh lại rồi:

"Không có gì."

"Không có?" Chu Ngưng Nguyệt bày vẻ mặt nghi ngờ rồi chằm chằm vào quyển album ảnh rồi nói:

"Quyển album ảnh này là quyển album ảnh chụp bốn người của nhà chúng ta, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?"

"Có con gián." Ánh mắt Thu Thiển có chút né tránh.

"Đưa ta nhìn một chút." Chu Ngưng Nguyệt giành lấy album ảnh từ tay Thu Thiển.

Thu Thiển vừa muốn ngăn cản, vừa không.

Lúc này Chu Ngưng Nguyệt đã mở được cuốn album ảnh, sau đó nàng phát hiện album ảnh của nhà mình chẳng biết lúc nào nhiều hơn một vài tấm ảnh chụp.

Mà chủ nhân của mấy tấm ảnh này tất nhiên là Thu Thiển.

Trong mấy bức ảnh chụp trong album, Thu Thiển vẫn mặc bộ quần áo kỳ kỳ quái quái, miệng ngậm kẹo que, nhìn qua giống như là một bad girl.

Lật tiếp album để xem, dường như mấy tấm ảnh Thu Thiển chụp những năm gần đây đều có trong cuốn album này.

Lật đến trang cuối cùng, thứ mà Chu Ngưng Nguyệt nhìn thấy chính là tấm ảnh chụp Chu Tự để chung với tấm ảnh chụp Thu Thiển.

Tựa hồ quan hệ không tầm thường.

Sau khi Chu Ngưng Nguyệt xem hết, nàng liền quay đầu nhìn về phía Thu Thiển, hỏi:

"Trong sáng ngoài tối đều không có hồi đáp?"

Thu Thiển quay đầu đi, nói khẽ:

"Thì… thì, cũng được."

Đông!

Chị Nguyệt cầm quyển album ảnh đập vào đầu Thu Thiển, nói:

"Ta đã nói với ngươi rồi, kiêu ngạo là không làm được cái gì đâu.

Cái bộ phim truyền hình nếu mọi thứ dễ dàng thì vốn chỉ có ba tập, thế mà lại diễn thành ba mươi tập.

Thế nên ta mới đặc biệt bay qua đó để tìm đạo diễn, bắt bọn họ phải mời ta ăn một bữa cơm.

Vì vậy nha. Nếu như một ngày nào đó ngươi mà thích Chu Tự, thì ngàn vạn không được che giấu, cũng đừng sợ bị người ta biết.

Loại sự tình này mà lại khẩu thị tâm phi, thì nhận nhiều đau khổ lắm."

"Chị Nguyệt, sao chị lại hiểu việc này như vậy?" Thu Thiển nhận lại album ảnh, có chút kinh ngạc.

"Đương nhiên là bởi vì. . ." Chu Ngưng Nguyệt bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, giống như là nàng đã trải đời rất nhiều, sau đó tiếp tục nói: "Mẫu thân nói với ta như vậy."

Thu Thiển: ". . ."

Giao album ảnh cho Thu Thiển xong, Chu Ngưng Nguyệt liền quay trở lại bàn ăn tiếp tục ăn cơm.

Nàng vẫn còn chưa ăn xong.

"Chị Nguyệt, chị ăn nhanh lên, chúng ta lên phố mua đồ, tối nay em làm thức ăn ngon cho mọi người."

"Thế buổi trưa ăn món gì?"

"Ăn cháo cùng với cháo trắng."

". . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK