Thư Viện Đông Lâm.
Chu Tự tranh thủ thời gian nhàn rỗi để quan sát ma chủng, hôm nay ma chủng đã có bốn cái vòng.
Và bây giờ nó vẫn còn đang hấp thu nghìn năm công lực.
Tốc độ hấp thu nhanh hơn rất nhiều.
Chủ yếu là do tối hôm qua hắn đã tu luyện Kinh Chu Thiên, cấp cho nó một đám Linh khí.
Giống như là kiểu lúc trước bắt ma chủng làm việc không công, nên nó không thể nào tự nguyện được.
Hiện tại đã phát lương cho nó rồi nên là tràn đầy năng lượng.
Nếu tiếp tục như vậy thì đêm nay nó có thể ăn no, ngày mai có thể tiêu hóa xong, rạng sáng ngày kia có thể cấp ngược lại, hoàn thành xong một chu kỳ là xuất hiện cái vòng thứ năm.
"Gần hai ngày được một cái vòng, vậy thì mười ngày là đủ để thăng cấp lên bát phẩm Binh Giả."
Chu Tự nghĩ vậy liền có chút hưng phấn, bát phẩm Binh Giả cũng có nghĩa là có hiệu ứng đặc biệt.
Đợi lúc hiệu ứng đặc biệt có thể xuất hiện, thì nên thử chuẩn bị chút nhạc nền.
Có một vài tuyệt học của võ lâm, phải có nhạc nền hỗ trợ mới có thể phát huy ra được uy lực chân chính. (D/G: Các bạn trẻ nên xem phim chưởng ít thôi)
Nhưng mà âm thanh nhân tạo phát ra từ loa thì có vẻ như không được hay lắm, nếu thực sự không được thì phải dùng âm phù, sau đó thêm vào bên trong hiệu ứng đặc biệt.
Khi tung tuyệt chiêu ra, nhạc nền cũng theo đó mà vang lên.
Ngoại trừ có chút trẻ trâu, thì cũng không có cái gì xấu.
Cuối cùng hắn không nghĩ ngợi gì thêm nữa. Cứ từ từ mà đi thôi, phải tạo ra hiệu ứng đặc biệt trước đã.
Bất quá mấy ngày tới hắn phải tu luyện Kinh Chu Thiên, để phát tiền lương cho ma chủng.
Nếu không thì nó lại biếng nhác lười làm.
Lương của hắn phát theo tuần, còn lương của ma chủng phải phát theo ngày.
Lần sau mình phải cùng nó nói chuyện tâm tình một chút. Chứ cứ như vậy là không được, tuổi còn trẻ thì phải rèn luyện bản thân, làm nhiều lên oán trách ít đi, phải coi việc ăn nghìn năm công lực như là công việc, và phải coi công việc là sự nghiệp.
Hơn nữa phải đề cao sức ăn lên.
Nhìn lại lần đầu tiên nó ăn vui vẻ đến thế, thế mà sau này cho nó ăn nó lại bày ra bộ dạng hết sức không vui.
Đi làm mà bộ dạng như là đi viếng mồ mả vậy.
Chả được tận tâm và siêng năng trong công việc như hắn.
Hôm nay lại không thấy ba ông chủ đến, quả thực tính ra thì chỉ có hắn là nhân viên quản lý trong cái thư viện này.
Giữa trưa.
Tô Thi chạy tới nhận ca.
"Chu Tự, ngươi đi ăn cơm đi. Công việc còn lại cứ giao cho ta."
Vào lúc này nàng vẫn còn đang ngoạm một cái bánh bao, bộ dáng vội vội vàng vàng.
Có thể là đột nhiên nàng nhớ tới việc mình phải tới nhận ca.
"Được." Chu Tự gật đầu.
Sau đó hắn lại nghĩ trong đầu về việc đến nơi nào để ăn kha khá.
Hôm nay ăn cơm chiên, hay vẫn ăn cơm đĩa?
Hay là nấu mì nhỉ?
Lựa chọn có chút khó khăn.
"Chờ một chút." Lúc Chu Tự sắp rời đi thì đột nhiên Tô Thi gọi lại, vẻ mặt chờ mong nói:
"Hàn Tô bảo ta hỏi xem việc tu luyện của ngươi có vấn đề gì hay không, có cần ta giải thích một chút cho ngươi hay không?
Mặc dù ta hơi vô dụng, nhưng mà ta lại rất quen thuộc với Kinh Chu Thiên."
"Tạm thời không có vấn đề gì." Chu Tự trả lời.
"Thực sự ngay cả một chút vấn đề cũng không có?" Tô Thi nhìn Chu Tự dường như là rất muốn giải đáp các vấn đề được hỏi.
"Không có." Chu Tự trả lời.
Cũng không nên giả vờ có vấn đề, rất phiền toái.
Thấy Chu Tự rời đi, Tô Thi cảm thấy mình xong rồi.
Ngay cả tác dụng cố vấn cho người mới nàng cũng không làm được.
. . .
Xế chiều.
Chu Tự ngồi ở quầy đọc sách.
Tối hôm qua tiêu hao một chút nghìn năm công lực, nên tất nhiên cần phải đọc sách để bổ sung cho tốt.
Về phần nghìn năm công lực cho ma chủng ăn, thì lượng tiêu tốn cũng quá ít, cũng không tiêu hao được bao nhiêu.
Bất quá hôm nay cho ma chủng ăn, hắn cũng không dám đút nhiều, ăn no quá rất dễ lại nhổ ra, rồi lại sặc lên cổ hắn.
Lúc sắp tan việc, Minh Nam Sở lại đến tìm sách.
Hắn không có trực tiếp tìm, mà lại hỏi Chu Tự:
"《 Bí Cảnh kiến thức 》 "
Chu Tự thò tay đến bên trái chồng sách, đếm tới quyển sách thứ sáu rồi rút ra.
Sau khi xác định lại là không sai, hắn liền đưa quyển sách cho Minh Nam Sở.
"Hôm nay tăng ca sao?" Minh Nam Sở nhận lấy quyển sách rồi hỏi.
Hắn ăn mặc ngắn tay, cũng không tính là rộng, cơ bắp dưới áo như ẩn như hiện.
Chu Tự có thể cảm nhận được lực lượng có tính chất bùng nổ trên người Minh Nam Sở.
Đây cũng không phải là kiểu đẹp trai nhu nhược, mà là kiểu nam giới tóc ngắn có ánh nhìn lạnh lùng.
Chung Hổ tối qua mặc dù cũng phong nhã, nhưng mà cũng không so được với Minh Nam Sở.
"Các ngươi đêm nay có việc bận sao?" Chu Tự hỏi.
Nếu như không có việc gì, hắn sẽ không tăng ca.
Đương nhiên, tăng một chút thì cũng có thể, tăng ca thêm một giờ là tốt nhất.
Bởi vì Tô Thi sẽ tính hai giờ tăng ca cho hắn.
Nếu như tài vụ không có điều tra ra, thì hắn liền lời thêm một giờ tiền lương.
Người sai sót cũng không phải hắn, mà là một trong những ông chủ, không có gì phải lo lắng.
"Không có chuyện gì, bất quá cần mượn nửa giờ của anh, không tính vào tiền tăng ca." Minh Nam Sở nói ra.
Chu Tự: ". . ."
Ông chủ nha, nói cái gì thì mình làm cái đó.
Sau khi quẹt thẻ tan việc, hắn được dẫn tới phía sau gian phòng.
Nơi này là phòng tập thể thao.
"Lúc rảnh rỗi ngươi có thể tới nơi này luyện một chút, nhưng lần này đến là để giúp ngươi ngưng tụ luồng Linh khí thứ nhất." Minh Nam Sở đưa Chu Tự đi tới một phòng nhỏ.
Hàn Tô đang xem sách và vẽ trận pháp, Tô Thi đứng ở đó trợ thủ.
"Ngồi ở đây tu luyện nửa tiếng, sẽ giúp ngươi tăng tốc độ tu luyện, nếu như muốn tu luyện tới tan tầm cũng được." Minh Nam Sở chỉ chỉ vào trận pháp rồi nói:
"Có sự trợ giúp của trận pháp, thường thường tu luyện khhoảng mười ngày là ngươi có thể ngưng luồng thứ nhất Linh khí.
Ngày thứ mười, cũng chính là thứ Năm tới, chúng ta phải dẫn ngươi đi tới một nơi."
"Cái này coi như cấp sớm chỗ tốt cho ngươi." Hàn Tô đứng lên, giao đồ vật trong tay cho Tô Thi.
"Mười ngày để ngưng tụ luồng Linh khíthứ nhất, rất nhanh thôi." Tô Thi đứng bên cạnh nói.
Hắn dùng hai ngày đã ngưng tụ ra luồng Linh khí thứ nhất.
Vì vậy, hắn vẫn rất lợi hại đấy.
"Thử một chút nha." Hàn Tô lui qua một bên để Chu Tự ngồi xuống thử tu luyện.
"Cái kia. . ." Chu Tự cắt ngang sự sắp xếp của bọn họ rồi nói:
"Ta đã ngưng tụ xong luồng Linh khí thứ nhất rồi."
Câu này vừa vang lên, xung quanh đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Ba người nhìn Chu Tự, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.
Rất nhanh Hàn Tô đã phá vỡ yên lặng, nàng đưa cho Chu Tự một tảng đá rồi nói:
"Dùng Linh khí rót vào tảng đá xem sao."
Chu Tự nắm tảng đá, rót vào một luồng Linh khí.
Tiếp theo tảng đá phát ra ánh sáng lóa mắt.
Ba người thấy thế lại trầm mặc một lần nữa.
Bầu không khí có chút lúng túng.
"Khục khục." Minh Nam Sở tựa vào cạnh cửa, ho nhẹ một tiếng nói:
"Trời không còn sớm nữa, ngươi về nhà trước đi.
Ngày mai chúng ta lại nói cho ngươi về sắp đặt cụ thể vào thứ Năm tới."
"Ừ, ngày mai sẽ tốn không ít thời gian, coi như ngươi sẽ tăng ca." Hàn Tô đứng bên cạnh đẩy đẩy gọng kính lên rồi nói.
Sau khi Chu Tự về nhà, ba người Minh Nam Sở cũng trở lại phòng nghỉ.
Vừa về tới phòng nghỉ, Tô Thi liền trở lên uể oải:
"Lại bị so với quá khứ."
Minh Nam Sở ngồi vào chỗ của mình, gác chân lên mặt bàn, nghịch điện thoại di động.
Một lát sau, hắn mới mở miệng nói:
"Em xấu hổ sao?"
Hàn Tô cúi đầu nói:
"Đừng nói nữa."
Ngay từ đầu bọn họ nghĩ mọi thứ đều ở trong lòng bàn tay, sau đó người mới vào lại hung hăng dùng bàn tay đó đánh cho họ một cái.
Thế mà bọn họ ngay từ đầu còn giải thích nhiều như vậy.
Ai biết mà đối phương đã ngưng tụ ra luồng Linh khí thứ nhất rồi chứ.
"Trên lý thuyết là không thể nào chuyện đó được, có lẽ hắn có thiên phú gì đó sâu xa.
Ngày mai có thể thử kiểm tra lại, sau đó lại hỏi cậu ta một chút.
Xem hắn có muốn nói hay không.
Một đêm là đủ để hắn nghĩ về lợi và hại." Hàn Tô sau đó nhìn về phía Tô Thi nói:
"Tô Thi, ngươi đi tìm chị Trình xin một khối Linh Thạch có thể kiểm tra tầng sâu thiên phú đi."
"Chị Trình sẽ lột da ta đấy." Tô Thi xoa xoa mặt của mình, cảm thấy phải gặp tai ương.
"Không có biện pháp, trừ ngươi ra thì chuyện này trong chúng ta cũng không ai làm được." Minh Nam Sở nói.
"Đợi chị Trình ăn cơm xong, ta sẽ đi tìm chị." Tô Thi đột nhiên lại nhiệt tình.
"Kỳ thực ta cảm thấy hết sức bất thường." Hàn Tô nghĩ một chút nói:
"Trí nhớ phi thường cao, Tô Thi ở cạnh hắn cũng trở thành người bình thường, mặc dù nàng không đáng được nhắc tới, nhưng chung quy vẫn là hơn người người bình thường một chút.
Cảm thấy sức nặng cũng không phải chuyện đùa, quan trọng là ... Thiên phú bình thường như vậy thế mà chỉ lại mất một ngày đã ngưng tụ được luồng Linh khí thứ nhất.
Ta cảm thấy hình như có phải chúng ta đã chiêu mộ một người bất thường rồi hay không ?"
Tô Thi: ". . ."
Hình như nàng bị xúc phạm thì phải.