• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một người bình thường nhìn qua hết sức bình thường, thế mà lại trực tiếp giết chết đại đa số Lân Hổ.

Khiến cho Chung Hổ có chút nhìn không thấu.

Hắn quan sát vô cùng cẩn thận, đối phương quả thật không có Linh khí, không phải là Tu Chân giả.

Nếu không phải vậy thì hắn đã phải nghĩ nhiều hơn.

Thuật pháp đã lộ ra, hắn muốn một chiêu giải quyết cuộc đấu này.

Việc xảy ra lần này có chút quái dị, Lân Hổ rõ ràng bị tử thương vô cùng nghiêm trọng.

Trời sinh Thần lực thật sự có thể làm ra được loại tình trạng này sao?

Hắn cảm thấy không có khả năng, nhưng mà muốn trực tiếp bắt đối phương lại, thì rõ ràng cũng không muộn.

Thuật pháp xuất hiện, giống như là ánh sáng tại chiếu rọi xung quanh.

Trong đó ẩn chứa lực lượng cường đại.

Khi mà lúc Chung Hổ muốn tấn công đối phương, hắn lại phát hiện thân ảnh của người kia lại đột nhiên biến mất, sau đó hắn nhìn thấy một cái nắm đấm xuất hiện ngay trước mặt mình.

"Nhanh quá, từ lúc nào vậy?"

Mặc dù kinh ngạc, nhưng Chung Hổ vẫn kịp thời phòng ngự, thuật pháp phòng ngự sớm đã được hắn chuẩn bị thỏa đáng.

Vốn đã có cảm giác quái dị, nên tự nhiên hắn sẽ không khinh địch.

Thuật pháp phòng ngự nhanh chóng xuất hiện.

Oanh!

Nắm đấm của Chu Tự trực tiếp đánh vào bên trên thuật pháp phòng ngự.

Ngay tại lúc Chung Hổ cảm thấy có thể ngăn cản được, thì có tiếng răng rắc truyền đến.

Phòng ngự thuật pháp trong nháy mắt xuất hiện vết nứt chằng chịt.

Căn bản là không cách nào ngăn cản nắm đấm của đối phương.

"Nát sao?"

Trong nội tâm Chung Hổ lập tức kinh ngạc.

Nhưng mà rất nhanh từ bên tai đã có âm thanh truyền đến:

"Không cần kinh ngạc, không phải sợ hãi, dũng cảm đối mặt, như vậy mới có chút danh dự lộ ra."

"Cuồng vọng." Chung Hổ từ bỏ việc công kích, cơ thể trực tiếp bộc phát lực lượng cường đại.

Thuật pháp phòng ngự mà thôi, cơ thể hắn có hộ giáp phòng ngự cực kỳ cường đại.

Há lại thua được sao?

Rầm!

Thuật pháp phòng ngự lập tức tan nát.

Nắm đấm Chu Tự hướng thẳng vào bụng Chung Hổ.

Chỉ cần chịu một quyền này, hoàn toàn có thể phản kích, đây là ý nghĩ của Chung Hổ.

Nhưng mà. . .

Rầm!

Trong nháy mắt khi hắn chịu một quyền này, hắn cảm nhận được có cái gì đó đã bị đánh nát

Rặc rặc!

Rầm!

Hộ giáp phòng ngự tan nát ngay tại chỗ, không chỉ có vậy, thứ bị đánh nát không chỉ là bên ngoài.

Hắn cảm nhận được sự vỡ nát chính là đến từ trong thân thể.

Rặc rặc!

Phốc!

Máu thịt trong thân thể hắn đang tan rã, xương cốt đang vỡ nát.

Giống như đều tại dưới một quyền kia hết thảy tất cả đã bị phá thành mảnh nhỏ.

Giống như là gà đất chó kiểng, không chịu nổi một kích.

Rầm!

Phía sau Chung Hổ có cái gì đó trực tiếp phồng lên, tiếp theo quần áo hộ giáp đã bị vỡ nát trong nháy mắt, những vết nứt bắt đầu xuất hiện dưới da sau khi hộ giáp vỡ vụn.

'Rầm Ào Ào'!

Máu tươi ở lưng cùng tứ chi bắt đầu phun ra.

Ọe!

Một ngụm máu tươi bị phun ra từ trong miệng hắn, tiếp theo toàn bộ người hắn giống như là con diều đứt dây bay ngược ra ngoài.

Rầm!

Sau khi lăn rất nhiều vòng trên mặt đất cuối cùng hắn mới dừng lại được.

"Sao vậy, xảy ra chuyện gì vậy?"

Chung Hổ còn sống, nhưng mà dũng khí của hắn, niềm kiêu ngạo của hắn, tam quan của hắn … tất cả đã bị một quyền kia mơ hồ đánh nát.

Một quyền kia đã phá vỡ thân thể của hắn, phá vỡ nhận thức của hắn với người bình thường, phá vỡ tương lai của hắn.

Thất phẩm Đấu Giả dưới một quyền của người kia, cũng không phải là cái gì to tát.

Tại sao người cường đại như vậy lại có thể ở Thanh Thành?

Một quyền, một quyền. Liền triệt để trấn áp hắn.

Lấy quyền trấn áp?

Sự việc lúc này không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, người này sẽ không phải là. . .

"Thấy ta nói đúng không? Ta rất có kinh nghiệm." Sau khi Chu Tự dùng một quyền hạ gục đối phương, liền nói một câu bổ sung.

Biểu hiện tốt một chút, sẽ giữ lại một chút danh dự.

Rầm!

Sau khi đánh chết con Lân Hổ cuối cùng, Chu Tự liền đi về hướng Chung Hổ.

"Còn sống nha, so với tên lần trước gặp có vẻ mạnh hơn."

Hắn ngồi xổm xuống cạnh Chung Hổ rồi phát hiện trong mắt đối phương có ý nghĩ muốn chạy trốn.

Chạy để làm gì?

Hắn cũng không ăn thịt người nha.

"Đúng rồi, còn không thể khống chế tốt Lân Hổ được nữa không? Có muốn ta giúp ngươi nữa không?" Chu Tự lại hỏi.

"Không, không có." Chung Hổ nhìn người bên cạnh, trong lòng bắt đầu sợ hãi.

Những lời này giống như đang khuyên bảo hắn, nếu khống chế không nổi thì hắn nên chết quách đi.

Câu nói trước kia mang hàm ý rằng nếu mà khống chế không tốt mà nói, hắn sẽ vì thế mà mang đến họa sát thân.

Chu Tự nhìn đối phương, cảm thấy nói chuyện với đối phương bất lực như kiểu là lạc vào đàn dã thú vậy.

Chu Tự nhìn chung quanh một lần, phát hiện được đồng bạn của hắn - Lân Hổ.

Sau đó hắn kéo xác chết Lân Hổ qua đây, tiếp theo dọn sạch mọi thứ xung quanh Chung Hổ rồi đặt xác chết của mấy con Lân Hổ trước mặt hắn.

"Ngươi là Tu Chân giả dạng gì?" Chu Tự hỏi.

Có đồng bạn của hắn ở đây, hẳn là không cần bất lực như thế rồi nha?

"Thất, thất phẩm Đấu Giả." Nhìn thấy xung quanh mình đều là thi thể của Lân Hổ đang nhìn chằm chằm vào mình, Chung Hổ cảm thấy trong nội tâm cứ như là có cự thạch đè xuống vậy.

Người này muốn làm cái gì?

Trong lúc nhất thời hắn nhớ tới rất nhiều truyền thuyết liên quan đến đối phương.

Ma đạo đệ nhất, giết người như ngóe, khát máu như điên, ma tử trời sinh.

Càng nghĩ trong lòng của hắn lại càng sợ hãi, cơ thể không cách nào nhúc nhích, thậm chí có loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể chết ở chỗ này.

"Thất phẩm Đấu Giả, rất mạnh nha." Chu Tự đến gần, tiếp tục mang từng cái xác chết dời qua đây rồi đặt ở xung quanh cạnh người Chung Hổ, để cho đồng của bạn hắn quan sát hắn.

Cũng không biết có thể mang đến cho hắn chút cảm giác an toàn nào hay không. (D/G: Ông thật sự nghĩ là đặt xác chết quanh người sẽ mang lại cảm giác an toàn thật đấy à?)

"Ngươi tên là gì?" Chu Tự tiếp tục hỏi.

Hắn đã hỗ trợ Chung Hổ đặt thi thể đồng bạn ở bên cạnh, còn tiện tay xếp thi thể thì một vòng tròn.

"Chung, Chung Hổ." Chung Hổ không dám không trả lời.

Khi nhìn thi thể Lân Hổ xung quanh, lòng của hắn lại càng bất an.

"Tông môn của Tu Chân Giới nhiều như vậy, ngươi là người của môn phái nào?" Chu Tự đem nốt xác của mấy con Lân Hổ còn lại chở tới đây.

Bắt đầu xắp xếp từng cái thi thể một.

Người một nhà nha, quan trọng nhất vẫn là chỉnh tề.

"Thập Nhị Tịnh Đường, Hổ, người của Hổ Đường." Chung Hổ trả lời.

Lúc này xác Lân Hổ đã vây quanh hắn được hơn nửa vòng, không rõ ràng có bao nhiêu xác chết xuất hiện ở xung quanh hắn.

Lần đầu tiên hắn cảm giác được Lân Hổ cạnh mình trông giống như là đang đòi mạng vậy.

"Có phải các người đều ưa thích nuôi dưỡng dã thú hay không?" Chu Tự nhìn Chung Hổ đã bắt đầu bình tĩnh rồi hỏi.

"Là, là có chút, nhưng, nhưng vẫn có thể khống chế được, không, chắc chắn, thực sự. Tiền bối xin hãy tin tưởng ta, ta, ta sẽ không nói láo đâu." Chung Hổ cố sức giải thích, giọng run run.

Chu Tự không trả lời, hắn chỉ đứng nguyên tại chỗ mà nhìn.

Lúc này tất cả Lân Hổ cũng đã được sắp xêp xong, ở chỗ nào cũng được đặt một con, duy chỉ có một chỗ bên cạnh Chung Hổ là còn trống:

"Thiếu một con nha."

Hắn nói xong liền ngẩng đầu nhìn về hướng Chung Hổ.

Dưới ánh trăng, âm thanh như vậy truyền đến, đối phương lại còn nhìn sang mình… tất cả khiến tâm thần Chung Hổ rung mạnh.

Thiếu, thiếu một con?

Không phải là hắn có thể vừa vặn bù vào đó hay sao?

Lúc này trong lòng của hắn sinh ra một loại sợ hãi mơ hồ:

"Thánh. . . Tiền, tiền bối, cho ta một cơ hội, cho ta một cơ hội nữa thôi.

Là tiểu nhân có mắt như mù, cả gan làm loạn.

Sau này. . . Không, không còn có sau này.

Tiền bối, ta thật không có ý định quấy nhiễu ngài."

Chu Tự cảm thấy lời nói của người này cùng con chó ba đầu hình như là cực kỳ tương tự như nhau?

Bất quá một quyền vừa rồi không có đánh chết hắn, quả thật hắn không có ý định động thủ lần nữa.

Chỉ là trên người hắn có quá nhiều dấu máu, trữ vật pháp bảo của Thu Thiển lại không có y phục của Chu Tự.

Lần sau hắn phải bỏ hai bộ vào đấy mới được.

"Phải đi đến chỗ nào tẩy quần áo một chút mới được." Hắn nhẹ giọng tự nói.

"Tiền, tiền bối." Lúc này Chung Hổ liền dùng hết toàn bộ sức lực mà ngồi dậy:

"Ta, ta có thể, ta có thể giúp tiền bối xóa đi vết máu trên người.

Ta còn có chỗ hữu dụng."

"Có thể sao?" Chu Tự có chút bất ngờ:

"Thử một chút xem."

Nghe được câu này, Chung Hổ liền cảm thấy được hy vọng sống sót của mình, sau đó hắn phun ra một ngụm máu tươi, liều lĩnh thi triển Thủy Thuật Pháp.

Lúc này Chu Tự thấy có một dòng nước sinh ra từ không khí.

Sau khi thuật pháp tiếp xúc trên người hắn, nó liền đem vết máu thanh tẩy sạch sẽ.

Sau đó dòng nước liền rơi xuống vùng đất xung quanh.

Làm xong những thứ này, Chung Hổ tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi, nhưng mà hắn cũng không bận tâm.

Chỉ cần không có phạm sai lầm là tốt rồi.

"Tiền, tiền bối, làm xong rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK