"Chị Nguyệt, hai ngươi không phải tu luyện gì sao?" Cơm nước xong xuôi, Chu Tự bắt đầu rửa chén rồi hỏi chuyện phiếm.
Thu Thiển đang đi thay quần áo, vừa nãy quần áo của nàng bị lấm bẩn.
Có tám con ốc, chị Nguyệt một mình ăn bốn con, hắn cùng Thu Thiển một người hai con.
Chị Nguyệt nói như vậy mới công bằng.
Chỉ có một người phải ăn hai con đó là không công bằng, thế nên nàng chia cho Thu Thiển cùng Chu Tự mỗi người hai con để ăn, để hai người không cảm thấy mình bị phân biệt đối xử.
Đường đường là Ma đạo Thánh Nữ nó phải là như thế.
Phải suy nghĩ cho người khác.
"Ta cũng tu luyện nha, chỉ là cách tu luyện không giống ngươi mà thôi.
Chúng ta tu luyện cũng không nhất thiết phải ngồi xuống, khi ngủ hay khi làm việc cũng có thể tu luyện." Chu Ngưng Nguyệt mở tủ lạnh ra, nàng tìm thấy nho xanh thì lập tức vặt một quả bỏ vào trong miệng:
"Ô, quả này thật ngọt nha.
Lần sau mua thêm một chùm nữa nhé.
Đúng rồi, đừng nhìn Thu Thiển cả ngày chỉ có nấu cơm, nàng thế mà sắp tấn thăng rồi đấy.
Chỉ cần ở trong cơ duyên chi địa lấy được đủ cơ duyên, nàng có thể thăng tiến rất nhanh.
Chẳng qua hẳn là không dễ nhận được cơ duyên đâu.
Đến lúc đó trì hoãn thêm mấy tháng cũng không thành vấn đề."
"Thu Thiển năm nay hai mươi hai tuổi, chị Nguyệt năm hai mươi ba tuổi mới thăng lên làm thất phẩm Đấu Giả." Chu Tự sau khi rửa bát đũa rồi cất gọn gàng xong liền quay người nhìn về phía chị Nguyệt hỏi:
"Nói như vậy thì Thu Thiển có thiên phú còn cao hơn so với chị Nguyệt?"
"Nhất định không phải, lai lịch của Thu Thiển có chút không bình thường, nên phương thức nàng tu luyện cũng khác biệt so với người bình thường." Chu Ngưng Nguyệt vừa ăn nho trong tủ lạnh vừa nói.
"Chị Nguyệt, chị. . . Có thể mang ra ngoài ăn được không?" Chu Tự nhìn chị Nguyệt đang đứng trước cái tủ lạnh mà hỏi.
Lúc này Chu Ngưng Nguyệt mới bưng chùm nho xanh ra ngoài rồi ngồi lên bàn cơm, bắt đầu ăn.
Giống như là đang ăn cơm.
" Lai lịch của Thu Thiển có cái gì khác biệt vậy?" Chu Tự cũng ngồi ở trên bàn cơm.
Sức ăn của Chị Nguyệt tốt đến thần kỳ.
"Ngươi nên hỏi cha mẹ, hoặc là hỏi Thu Thiển cũng được." Chu Ngưng Nguyệt chọn một quả nho xanh có màu sắc khác biệt đưa cho Chu Tự:
"Quả nho này nhìn như kiểu không ngon lắm, không nên lãng phí."
Chu Tự: ". . ."
Quả nho cũng không có vết nứt nào, chỉ có một vết sẹo.
Chu Tự không suy nghĩ nhiều, trực tiếp bỏ vào trong miệng:
"Quả thật là rất ngọt."
Sau đó hắn lấy điện thoại di động ra gọi điện cho mẹ.
Chị Nguyệt cũng nói là nên hỏi mẹ hoặc Thu Thiển, đương nhiên là hắn hỏi mẹ thì phù hợp hơn.
Thu Thiển là người trong cuộc, vạn nhất chọc phải điều kiêng kị, vậy thì ngày mai phải lo lắng khi ăn cơm rồi.
"Con trai? Lại có vấn đề gì à? Bị người ta bắt nạt hay sao?" m thanh của Liễu Nam Tư truyền tới.
Đầu dây bên kia có chút ồn ào, giống như có người ở đó đang gọi món ăn.
"Mẫu thân, con đây nè." Chu Tự vừa đang định mở miệng, lại phát hiện điện thoại đã bị chị Nguyệt cướp lấy.
". . ." Chu Tự nhìn chị Nguyệt, rồi kéo chùm nho xanh tới trước mặt mình, sau đó bắt đầu ăn.
"Tiểu Nguyệt đúng không, ở nhà có người bắt nạt con hay sao?" m thanh của Liễu Nam Tư mang theo ý cười.
Lúc này chị Nguyệt đang để loa ngoài, Chu Tự nghe xong câu nói của mẹ liền cảm thấy hình như có phải là mình là đứa con bị nhặt ngoài đường về không?
"Có nha mẫu thân. Mẫu thân, con rất nhớ người, cũng nhớ phụ thân." Chu Ngưng Nguyệt vui vẻ nói.
Chu Tự không muốn nghe nữa, đoạt lấy điện thoại từ tay chị Nguyệt rồi nói:
"Mẹ, con có vấn đề muốn hỏi."
"Ngươi bắt nạt chị của ngươi đúng không?" Liễu Nam Tư hỏi.
". . . , mẹ, cảm cảm thấy có thể không? Chị Nguyệt là thất phẩm Đấu Giả, con có thể bắt nạt chị ấy sao? Chị ấy chỉ biết sai người khác làm việc mà thôi." Chu Tự nhìn qua chị Nguyệt, cảm thấy lúc trước chị Nguyệt nói mình lớn lên cô độc, tám phần là giả.
Sau đó hắn nhảy qua đề tài khác:
"Mẹ, chị Nguyệt nói Thu Thiển có đặc thù lai lịch, lai lịch đấy là gì vậy?"
"Lai lịch đặc thù? Làm gì có lai lịch đặc thù gì đâu, cùng lắm thì con gái Thần Minh thôi." Liễu Nam Tư nói thẳng.
Chu Tự: ". . . , con gái Thần Minh?"
Cái này không tính là đặc thù sao?
Nói như vậy, thì Thu Thiển chính là thần nữ theo đúng như nghĩa đen?
Lúc này có âm thanh từ điện thoại truyền vào trong tai Chu Nhiên:
"Con trai ta, không cần để việc đó vào trong lòng. Cho dù là Thần Minh thì vi phụ cũng có thể cũng đánh lại được,ta cũng không Thần Minh vào trong mắt."
"Cha, có phải cha vụng trộm uống nhầm rượu giả rồi hay không? Nói chính sự đi." Chu Tự cảm thấy gần đây phụ thân tuyệt đối xem tivi qua nhiều, nếu không chính là đọc tiểu thuyết quá một trăm tám mươi phút.
Chu Nhiên ở đầu dây bên kia: ". . ."
Nghĩ tới bộ dạng xào rau của phụ thân, hắn cảm thấy không có cách nào liên hệ được với hình ảnh Ma đạo cự phách được.
Chứ đừng nói là đối kháng với Thần Minh.
Nhưng mà tất cả Tu Chân giả đều đã lộ mặt, như thế nào lại có thêm một vị Thần Minh nữa vậy?
"Phụ thân, Thần Minh cũng phải đi xem mắt sao?" Chu Tự cảm thấy có chút khó tin.
"Cho nên mới nói tìm một đối tượng cũng không phải dễ dàng. Cho ngươi ăn học bốn năm đại học ngươi lại không tìm được một ai, ngươi học để làm cái trò gì thế?" Lần này là giọng của Liễu Nam Tư:
"Người khác được đi học đại học thì vội vã yêu đương, còn ngươi ngay cả phương thức liên lạc của bạn học cùng lớp cũng không có.
Lần nào hỏi thì cũng là đang đọc sách."
"Mẹ, ta nghe thấy có người đang gọi món ăn, hai người làm việc nhé.
Con cúp máy đây." Nói xong Chu Tự liền nhanh chóng cúp điện thoại.
Ba mẹ càng có tuổi thì quan niệm lại càng thay đổi.
Lúc trước kia, khi hắn đọc sách bọn họ đặc biệt cao hứng, sau này học đại học thấy hắn bảo mình chuyên tâm đọc sách, sắc mặt của bọn họ liền thay đổi.
Đến khi kốt nghiệp. . .
Đến khi tốt nghiệp thì ba mẹ trực tiếp sắp xếp luôn một vị hôn thê cho hắn.
Đây chính là không tin tưởng vào con trai mình.
Mặc dù hắn đối với chuyện này cũng không có ý kiến phản đối nào, nhưng hắn vẫn muốn bày tỏ quan điểm khi mà cha mẹ xem thường hắn.
"Biết được lại lịch của Thu Thiển rồi, có ý nghĩ gì không?" Chu Ngưng Nguyệt kéo chùm nho xanh về lại trước mặt mình.
"Chị muốn em có ý nghĩ gì?" Chu Tự hỏi.
Nghĩ là Thu Thiển xinh đẹp như vậy thì quả thật mắt nhìn người của mẹ thật tốt sao?
Hay là nghĩ vận khí của chính mình thật là tốt?
Nhưng dù sao vị hôn thê này là hắn dùng một nửa cuộc sống bình lặng sau này để đổi lấy mà.
Sau khi trở thành Ma đạo Thánh tử sinh hoạt sau này của hắn nhất định sẽ rất khác biệt với lúc trước.
Có không Ma tu đang theo dõi hắn, ba vị ông chủ đến đây dường như cũngg mang theo mục đích này.
Đại khái cũng là vì hắn.
Chỉ là không biết lúc nào hắn mới có thể nghe được có người hô lêni với hắn hô câu khẩu hiệu là “Chúng ta đến để hàng yêu trừ ma, ngươi chính là Ma đạo Thánh tử, người người đều có thể giết.”
"Thần nữ cũng là hàng hiếm có, không nên nhanh chóng bỏ vào trong túi hay sao?" Chu Ngưng Nguyệt cầm lấy quả nho xanh rồi nhìn vào Chu Tự mà nói:
"Mấy ngày nay chung sống cùng Thu Thiển có cảm giác gì không?"
"Mặc dù có chút tật xấu, nhưng mà về bản chất thật ra cũng rất dễ thân cận, chỉ là em cảm thấy nàng đang kìm nén tính cách của mình lại." Chu Tự nói ra.
"Nàng đang thiếu một bờ vai vững chắc, một người mạnh mẽ có thể dựa vào." Chu Ngưng Nguyệt nhìn qua lối đi nhỏ, sau khi xác nhận không có ai phía sau mới nhỏ giọng nói:
"Tính cách của Thu Thiển không mạnh mẽ lắm, vì vậy thân là vị hôn phu, ngươi phải có chút mạnh mẽ."
“Mạnh mẽ một chút?" Chu Tự tò mò hỏi.
Chị bảo phải mạnh mẽ như thế nào?
Đầu tiên là đấm cho một phát? Đấm xong thì mới nói chuyện hay sao?
"Đầu tiên ngươi phải ép nàng vào trong góc, sau đó tại tại lúc nàng đang muốn chạy trốn, ngươi duỗi tay ra chống lên tường ngăn nàng bỏ chạy. Tiếp đó ngươi từ từ tới gần nàng để cảm nhận hô hấp của của đối phương. Tiếp đó như vậy. . . Như thế. . . Ban đêm lại giả vờ vào nhầm phòng, rồi như vậy. . . Như thế. . . .
Vậy là triệt để xong xuôi rồi." Chu Ngưng Nguyệt diễn giải hồi, cảm giác mình nói đến khô cả miệng rồi.
Thế nên nàng tiếp tục ăn nho xanh.
Chu Tự: ". . ."
Hắn cảm thấy mình làm không được.
Không phải là có vấn đề gì, mà làm theo lời nói của chị Nguyệt hắn cảm thấy rất xấu hổ.
Có một số việc hắn muốn làm, nhưng mà lúc chuẩn bị là mhắn hắn lại cảm thấy xấu hổ.
Vẫn nên làm cách khác thì hơn.
Còn cách nhìn lén thay quần áo lúc trước chị Nguyệt bày cho?
Cách này thì không biết cần mấy cái mạng mới có thể qua cửa.
Sau đó Chu Tự ngồi lên trận phá[ chị Nguyệt vẽ, định tu luyện.
"Nhập phẩm rồi mà người còn cố gắng như vậy?" Chu Ngưng Nguyệt có chút bất ngờ.
"Phải kiên trì bền bỉ." Chu Tự nói ra.
Gần đây hắn phải trả tiền lương cho ma chủng, nếu không phải thì không thể có được hiệu ứng đặc biệt đúng lúc.
"Ngươi đợi chút, ta cho ngươi thêm ít đồ nữa. Như vậy mới có thể giúp đám mây xuất hiện biến hóa." Nói xong Chu Ngưng Nguyệt liền chạy đến phòng mình tìm ít đồ vật.
'Rầm, Ào Ào' âm thanh đổ vỡ vang lên trong phòng.
"Chị Nguyệt, ngươi cẩn thận một chút, trong đó toàn là đồ vật ba mẹ hết sức quý trọng đấy." Chu Tự nhắc nhở.
"Đồ vật của cha mẹ chúng ta cũng không có mỏng manh như vậy."
". . ."