• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yên Phi Hoa trốn sau gốc cây, nàng nghe thấy khắp nơi vang lên tiếng kêu thảm thiết liền có chút sợ hãi.

Nàng không dám lộn xộn, cũng không dám nhìn thêm nữa.

Một quyền lại tiếp một quyền bạo kích, chỉ nghe thôi mà cũng có thể cảm nhận được.

Điên rồi.

Nàng cũng không biết là người nào lại phát điên mà làm trò này, rõ ràng lại chạy tới đây để khiêu khích Ma đạo Thánh tử.

Lời đồn đại không phải đã nói rõ ràng rồi sao?

Lực lượng của Thánh tử cực kỳ cường đại, căn bản không phải cái loại bát phẩm Binh Giả bình thường như nàng có thể chống đỡ được.

"Không phải chúng ta có thất phẩm Đấu Giả sao? Tại sao không có dấu vết đấu pháp? Cũng không thể nào có khả năng tất cả bị diệt sạch được?"

Yên Phi Hoa không biết những tên thất phẩm Đấu Giả kia đang làm trò gì, nhưng mà nàng đang nghĩ đến việc chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng bây giờ vẫn chưa có người nào bỏ chạy, nàng mà đột nhiên lui lại thì rất nguy hiểm.

Chờ thêm một chút, chờ một chút.

"Thánh tử hạ thủ lưu tình. . ."

Oanh!

Công kích cường đại của Thánh tử đã tới gần chỗ ẩn nấp của Yên Phi Hoa.

Điều này làm cho trái tim của nàng dao động kịch liệt, Yên Phi Hoa không ngừng thu liễm khí tức, sợ bị phát hiện.

Rầm!

Một bóng người màu đỏ bị đánh bay ra ngoài, đó là Hồng Tuyết Liên.

Trên người nàng xuất hiện rất nhiều máu, giờ đang ngã trên mặt đất không rõ sống chết.

Trông rất là thê thảm.

Oanh!

m thanh đã vang lên ngay tại gốc cây chỗ nàng trốn, rất gần, rất gần.

Hô hấp của Yên Phi Hoa dần chậm lại, nàng không dám phát ra một chút âm thanh nào cho dù là nhỏ nhất.

Sau một khoảng thời gian chờ, nàng lại phát hiện không có âm thanh truyền đến nữa, cũng không có bất kỳ tiếng bước chân nào.

Đi rồi ư?

Nghĩ vậy làm Yên Phi Hoa thở phào một cái nhẹ nhõm.

Nhưng mà tiếng thở phào nào còn chưa kịp thở xong, thì đột nhiên bên cạnh đã lộ ra một thân ảnh màu đen, tiếng cười âm lãnh trực tiếp vang lên bên tai nàng:

"Tìm được ngươi rồi."

"A!" Yên Phi Hoa bị dọa hét ầm lên rồi lập tức lui về phía sau.

Nhưng mà rất nhanh nàng đã nhìn thấy một đạo hư ảnh mờ ảo đã đến gần nàng.

Oanh!

Bụng nàng bị cái gì đó đụng phải.

Cơn đau nhức kịch liệt kéo tới.

Sau một khắc nàng đã thấy mình đang bay ra ngoài.

Rầm!

Phần lưng truyền đến âm thanh va chạm mạnh có vẻ là đã đụng trúng vào cây, ý chí của nàng đã bắt đầu mơ hồ.

Thật mạnh, thật đáng sợ.

Đây là ý nghĩ duy nhất của nàng trước khi ngất đi.

Nàng hối hận.

Hối hận vì đã đến để xác định dáng người Thánh Tử.

"Quá yếu." Chu Ngưng Nguyệt cười hì hì lao về những chỗ khác.

Nhìn quanh bốn phía, khóe miệng của nàng lộ ra nụ cười.

Rồi lại tiếp tục cùng đám người ở đây vui đùa một chút, dạy bọn họ cách làm người.

"Để ta tìm xem, mấy tên thất phẩm trốn đi nơi nào."

Thanh âm của nàng lần này trở nên khàn khàn, trực tiếp vang ra xa.

Mấy người trốn đi trước nghe vậy thì kinh hồn bạt vía, sợ bị Thánh Tử tìm được.

Lúc này khắp nơi trong rừng cây, dường như đã trở thành trò chơi một người.

Trò chơi mà ai bị tìm thấy cũng sẽ bị trọng thương.

Chu Ngưng Nguyệt hướng tới chỗ trung tâm trận pháp mà đi tới, bên kia có một cái cây.

"Ta đoán là sau cái cây này có người." m thanh truyền đến từ phía sau cây.

Trốn ở phía sau cây là một vị nam tử, lúc này trái tim của hắn cũng đã nhảy loạn.

Hắn là thất phẩm Đấu Giả, vốn tưởng rằng có lực đánh một trận, nhưng mà hắn sai rồi, vừa rồi hắn tận mắt thấy thất phẩm Đấu Giả bị Thánh tử dùng một quyền đánh bay, hai quyền bị thương, ba quyền trọng thương.

Hắn không đủ mạnh để đánh lại.

Thân là thành viên của Ma Môn Thiên Vương điện, nhiệm vụ mang theo lần này là cực kỳ to lớn.

Không thể cứ như vậy mà ngã xuống.

Cảm nhận được lực lượng của đối phương đang tới gần, hắn cắn răng lui khỏi trận pháp, sau đó lớn tiếng nói:

"Các vị, Thánh tử muốn luận bàn, chúng ta không nên ứng chiến sao? Trốn trốn tránh tránh thì làm được gì?

Như vậy căn bản là không thể tạo cho Thánh tử bất luận áp lực gì, không có chút nào hiệu quả.

Liên thủ mới có thể giúp cho Thánh tử triển khai lực lượng tốt hơn, không phải là càng tốt hơn sao?

Nếu không phải vậy, Thánh tử cũng sẽ không tận hứng khi đánh bại từng người một."

Hắn đang tìm người liên thủ, nhưng không dám nói là liên thủ đối phó Thánh tử, chỉ dám nói là để Thánh tử đánh tốt hơn.

Như vậy bọn họ mới có lực đánh một trận, cũng có thể nhanh chóng hiểu rõ Thánh tử rốt cuộc vì sao mạnh mẽ như vậy.

Là vì pháp bảo, hay là tạm thời tăng thực lực?

Hay là có nguyên nhân khác?

Tóm lại là nhất định phải biết rõ ràng.

"Hắc hắc, ngươi nói có đạo lý." Lúc này một đạo hắc ảnh xuất hiện.

Thấy nắm đấm đen xì đang lao đến, hắn cắn răng cố gắng đỡ một quyền này.

Người tung cú đấm là Thánh tử.

La Cát của Thiên Vương điện dùng toàn bộ lực lượng để chống lại một quyền này.

Nhưng mà. . .

Rầm!

Phòng ngự bị đánh vỡ, nắm đấm của Thánh Tử hướng trên mặt hắn mà đến.

Phốc!

Máu tươi be bét, răng rơi ra cả hàm.

Rầm!

Một thất phẩm Đấu Giả bị dính đòn trực tiếp nằm trên mặt đất, bất quá trước khi hắn bò lên để xông về hướng Chu Ngưng Nguyệt, thì trong miệng đã hô to:

"Không liên thủ, chỉ có thể bị đánh bại."

"YAA.A.A.., quá nhẹ rồi." Chu Ngưng Nguyệt nghĩ thầm, bất quá tâm tình vẫn rất tốt.

Sau đó tiếp tục ra quyền.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Sau mấy quyền, La Cát đã ngã xuống đất, máu thịt mơ hồ, không rõ sống chết.

Bất quá cuối cùng sau khi La Cát ngã xuống, thì một đám người đã bước ra khỏi nơi ẩn nấp xung quanh. Bọn họ đã nhận được ý chí đến từ La Cát.

Lần này bọn họ muốn liên thủ đối kháng với Thánh tử.

Chu Ngưng Nguyệt cười cười, tiếp đó thử câu thông cùng Thu Thiển:

"Thu Thiển, xong chưa?"

"Tốt rồi, Ma khí đã đi về hướng chị Nguyệt." m thanh của Thu Thiển vang lên trong đầu Chu Ngưng Nguyệt trong đầu vang lên.

"Vậy thì bắt đầu đi."

Chu Ngưng Nguyệt bước ra một bước, sau đó Ma khí trên người nàng bộc phát.

Ma khí như là mây đen ngập trời mà áp tới, tựa như là vô tận quái vật leo ra từ Thâm Uyên.

Thấy một màn như vậy, từng người đang nhắc nhau phải tin tưởng lại trầm xuống một lần nữa.

Nhưng không thể lui lại nữa.

"Động thủ."

Tất cả mọi người hô to một tiếng rồi bắt đầu tấn công Chu Ngưng Nguyệt.

Nhưng mà cái này vẫn là một hồi đơn phương hành hạ đến chết.

Đại chiến bộc phát, tất cả mọi người vẫn như cũ - không có cách nào ngăn trở được nắm đấm bình thường của quái vật kia.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, bóng người tán ra bốn phía, máu thịt phiêu tán rơi rụng.

"A ~ "

Rầm!

"Thánh tử. . ."

Rầm!

"Ta thần phục."

Rầm!

"Ta đều không có ý mạo phạm . . ."

Rầm!

"Ta, ta chỉ là đi qua "

Rầm!

Một quyền một tên.

. . .

. . .

"Đại địa thần khuyển?"

Chu Tự nhìn ánh sáng đang di chuyển có chút kinh hãi.

Đại địa thần khuyển xuất hiện?

Chiếu theo lời nói của chị Nguyệt, đại địa thần khuyển phi thường lợi hại, gặp được thì tốt nhất đừng đắc tội.

Bất quá đại địa thần khuyển cũng là chó nha?

Không có chủ nhân mà nói, thì tính là chó hoang sao?

"Dạ, nhìn, nhìn bộ dạng hẳn là đại địa thần khuyển đang vẽ khu vực đã đến bên này." Chung Hổ mở miệng giải thích, hắn cảm thấy đêm nay không biết mình bị sao vậy.

Cái gì cũng gặp.

"Đại địa thần khuyển trông như thế nào?" Chu Tự tò mò hỏi.

Cái tên hiển hách như vậy, nghe qua liền biết không đơn giản, cũng không biết mình đã đánh qua bao giờ chưa.

Mặc dù chị Nguyệt cùng Thu Thiển đều đã thông báo, nhưng là. . .

Thấy dã thú xuất hiện, cảm thấy không thanh lý thì lòng có chút bất an.

Vạn nhất dã thú chạy tới nội thành.

Về phần đánh không lại. . .

Vậy thì trốn nha, hắn lại không ngốc.

Cho đến tận bây giờ còn chưa có xuất hiện một con dã thú nào có thể khiến hắn phải chạy trốn.

Đúng là khi còn trẻ có lần chủ quan rơi xuống hạ phong, nhưng mà đó là khi còn bé.

Bất kể như thế nào, thì cũng phải thử tay một chút, để xem tình hình của đại địa thần khuyển như thế nào.

Có thể hảo hảo dạy nó làm chó, thì dạy cho nó làm chó. Nếu không dạu được thì về nhà kế thừa tiệm cơm của phụ thân.

Về phần cơ duyên chi địa gì gì đó, hắn vốn cũng không có hứng thú.

Trở nên mạnh mẽ bằng việc đọc sách là tốt rồi, còn cần cơ duyên làm gì chứ?

Đọc sách có nghìn năm công lực, nghìn năm công lực có thể cho ăn ma chủng, ma chủng có thể thêm vòng, vòng đầy có thể tăng cấp.

Đây không phải là rất tốt sao?

Có cơm rồi còn muốn thêm bánh mì làm gì?

"Hình dạng của Đại địa thần khuyển sao?" Chung Hổ cẩn thận suy nghĩ một chút, bất quá khi này hắn quả thật có chút không tập trung nổi. Bởi vì hắn cảm thấy bộ dạng người trước mặt này dường như là chuẩn bị ra tay đối phó với đại địa thần khuyển.

Bất quá hắn vẫn trả lời vấn đề được hỏi:

"Kỳ thực đại địa thần khuyển không có hình dạng chuẩn xác, mỗi lần đại địa thần khuyển đi ra từ cấm địa thì đều có hình dạng không giống nhau.

Nghe nói hoàn cảnh trong cấm địa, sẽ ảnh hưởng đến hình dạng của nó."

"Có ba mươi đầu sao?" Chu Tự hỏi.

Chung Hổ: ". . . Không, không có nha."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK