• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi thư viện, Chu Tự mới phát hiện bốn nhân viên quản lý đều đã đến phòng tập thể thao, cái quầy kia thế mà lại không có ai trông?

Có vẻ như hoàn toàn không cần nhân viên quản lý.

Bất quá khi ấy quả thật là không có người nào, ba vị ông chủ không quan tâm thì hắn cũng khó mà nói cái gì.

Về phần luồng Linh khí thứ nhất . . .

Sẽ không làm từng bước ngưng tụ ít một nữa, lần này hắn muốn làm thiên tài.

Ở nhà, hắn không so được với chị Nguyệt cùng Thu Thiển, nên khi tiến vào nội bộ phe địch, hắn muốn cho địch nhân biết rõ phong thái thiên tài của hắn.

Đợi thêm lần nữa bọn họ muốn giúp hắn nhập phẩm, hắn sẽ trực tiếp nói cho bọn họ biết mình đã nhập phẩm rồi.

Bát phẩm. . .

Cái này phải xem chị Nguyệt lúc nào giúp hắn tăng cấp.

Để Kinh Chu Thiên tiến vào bát phẩm hình như cũng tốn không ít thời gian, về phần bát phẩm của ma chủng có vẻ khá là vô dụng.

Hoàn toàn không có Linh khí.

Cho dù phát sáng cũng không phát sáng được.

Chỉ có thể đến lúc đó thì nói tiếp, dù sao đám người Minh Nam Sở cũng cho thấy rằng rõ ràng phải đi cơ duyên chi địa.

Đến lúc đó ma chủng nếu có thể tiến vào bát phẩm Binh Giả, thì có thể qua đi thử tay một chút.

Nghĩ đến đây, hắn liền một đường quay lại.

Lúc đi qua quầy bán quà vặt hắn mua cái một cái kẹo que, rồi nghĩ một chút lại mua thêm một cái thạch.

Một lúc sau.

Vừa mới mở cửa về đến nhà, hắn đã ngửi thấy mùi thơm.

Sau đó hắn thấy trên mặt bàn đặt đầy đồ ăn, xương sườn, tôm he, ốc biển, thịt kho tàu, cá hấp. . .

Má ơi, cái này phải dùng hết bao nhiêu tiền?

Xương sườn tầm một cân rưỡi tính qua cũng phải ba bốn mươi đồng, tôm he có giá một cân ba mươi đồng, ốc biển theo thì một con năm đồng, tám con tổng cộng là bốn mươi đồng. . .

Được rồi, kiếm bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, thứ hai ăn ngon một chút, thứ sáu thì chuyển sang ăn cơm trắng.

Sau này không chừng có tiền cũng không có chỗ tiêu.

Thân là ba vị đại nhân vật phản diện của Ma đạo địa vị bất phàm, sau này cuộc sống của bọn họ có thể không bình thường một chút nào.

Nên hiện tại muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống.

Nhưng ma. . .

Tám con ốc làm sao chia được cho ba người?

"Ngươi mang gì về đấy?" Chu Ngưng Nguyệt nhìn thấy kẹo que cùng thạch trong tay Chu Tự liền có chút kinh ngạc:

"Thạch cho ta ư?"

"Ừ, còn kẹo thì cho Thu Thiển." Chu Tự đặt chìa khoá ở một bên, tùy ý nói.

"Thạch hình gấu con, có phải ngươi coi ta là trẻ con rồi đúng hay không?" Chu Ngưng Nguyệt mở túi thạch ra, vừa ăn vừa biểu hiện bất mãn.

"Không có, chả phải chị Nguyệt lớn tuổi hơn ta hay sao." Chu Tự trả lời, sau đó nhìn mặt bàn đầy đồ ăn có chút tò mò:

"Hôm nay là ngày lễ gì sao?"

"Không phải là ngày lễ gì." Thu Thiển đem món cang cuối cùng đặt trên mặt bàn, nói tiếp:

"Dù sao cũng là tiêu tiền của ngươi, chúng ta cũng không đau lòng."

Chu Tự: ". . ."

Nói như vậy hình như cũng đúng, cơ mà vì sao món cuối cùng bưng lên lại là súp trứng cùng cơm cuộn rong biển vậy?

Hắn có cảm giác số tiền mình đưa cũng không đủ cho bữa cơm này.

"Ta bắt đầu ăn đây." Chu Ngưng Nguyệt ngồi xuống ghế định ăn cơm.

"Chị Nguyệt, chị không rửa tay sao?" Chu Tự hỏi.

Chu Ngưng Nguyệt quay qua nhìn Chu Tự, tiếp theo duỗi hai tay ra, ngay lập tức có một xuất hiện trong tay nàng rồi vệ sinh sạch sẽ.

Cuối cùng dòng nước lại trực tiếp biến mất.

". . ."

Không thể không nói, thủ đoạn này của chị Nguyệt so với Chung Hổ còn mạnh hơn.

Chu Tự cũng không nói thêm gì nữa, hắn liền đi rửa tay rồi ăn cơm.

Khi lần nữa ngồi vào bàn ăn, hắn phát hiện chị Nguyệt hình như là đã nhịn đói từ rất lâu.

"Chị Nguyệt, buổi trưa ăn không ngon sao?" Chu Tự tò mò hỏi.

"Ăn cháo cùng cháo hoa." Chu Ngưng Nguyệt trả lời.

"Thanh đạm một chút cũng tốt." Thu Thiển cất cây kẹo mút đi rồi nói.

Chu Tự: ". . ."

Đây là đắc tội Thu Thiển.

. . .

. . .

Vùng ngoại ô.

Bạch Phong cùng Khương Khâu đang tìm kiếm.

Bọn họ đang tìm Chung Hổ, đã rất lâu rồi họ không liên lạc được với hắn.

Bọn họ triệt để mất liên lạc với Chung Hổ kể từ tối hôm qua.

Bất kể là dùng bí thuật, hay là cách khác, cũng không thể nhận được hồi đáp từ đối phương.

Đây không phải là dấu hiệu tốt.

"Sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?" Bạch Phong có chút bận tâm.

Bạch Cẩm đã trọng thương, gần đây bọn họ cũng tổn thất đại lượng Linh sủng.

Sau đó chính là chuyện tối hôm qua.

Tối hôm qua rất nhiều người đi tìm Thánh tử, Chung Hổ cũng đi.

Mà những người khác đều đi rồi trở về, mặc dù trọng thương nhưng mà mạng nhỏ vẫn còn, có thể là do Thánh tử khinh thường giết bọn hắn.

Chỉ có Thập Nhị Tịnh Đường - Chung Hổ, từ tối hôm qua đi đến giờ cũng không có trở lại, thậm chí tin tức cũng không có.

Điều này làm cho bọn họ không khỏi suy nghĩ nhiều.

Thậm chí họ còn cảm thấy một chút hành vi của Thập Nhị Tịnh Đường đã làm Thánh tử bất mãn, bây giờ là gặp một người giết một người.

"Chắc có lẽ không đâu, thực lực Chung sư huynh cũng không kém, cho dù là gặp Thánh tử, dù thực lực không ngang nhau nhưng bảo mệnh hẳn là không có vấn đề." Khương Khâu cũng không chắc chắn lắm đáp lại.

"Chỉ còn lại con đường này là chưa có tìm, đi qua xem sao.

Nếu như có Chuột Đen để dùng thì cũng không cần phiền toái như vậy." Bạch Phong thở dài.

Đúng vậy, lần này bọn họ ra ngoài cũng không dám mang theo Linh sủng.

Bọn họ sợ bị Thánh Tử phát hiện, tiếp theo đầu và thân một thứ một nơi.

Rất nhanh bọn họ đã thấy được vết máu.

"Hình như đúng là bên này, đi thôi." Khương Khâu kinh ngạc, lập tức chạy qua đi tìm.

Rất nhanh bọn họ đã nhìn thấy được Lân Hổ cùng Chung Hổ.

Chỉ là. . .

Tình cảnh này có chút quái dị cùng tanh máu.

Bọn họ thấy tất cả Lân Hổ đã nát bươm, đang vây quanh một người.

Người kia nằm ở giữa đống Lân Hổ, bộ dạng hình như là hết sức bình tĩnh.

Giống như đang làm cái nghi thức tà dị nào đó, khiến Bạch Phong cùng Khương Khâu có chút sợ hãi.

"Chung, Chung sư huynh?" Bạch Phong thử kêu một tiếng.

Thấy đối phương không trả lời, hai người liếc nhau một cái rồi nhích tới gần một chút.

Khi bọn hắn đi tới gần bên cạnh Chung Hổ, đôi mắt đang nhắm của hắn đột nhiên mở ra,

Hai người lại càng hoảng sợ.

"Hớt ha hớt hải." Chung Hổ nhìn mắt nhìn hai người, bình tĩnh nói.

Thấy Chung Hổ không có việc gì, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

"Chung sư huynh, ngươi đang làm cái gì vậy?" Khương Khâu có chút khó hiểu chỉ chỉ vào đống Lân Hổ nằm xung quanh.

Quả thật rất quỷ dị.

Nếu như là buổi tối, liền quỷ dị hơn.

Lân Hổ đã chết không đáng sợ, đáng sợ chính là sau khi chết chúng nó được bày ra xung quanh một cách hoàn hảo.

"Nhát gan." Chung Hổ đưa tay ra để cho bọn họ nâng hắn dậy.

Bạch Phong cười cười, hắn là người của Chuột Đường, nhát gan một chút cũng là bình thường.

Sau đó hai người đỡ Chung Hổ qua một bên.

"Chung sư huynh, là ai đánh ngươi thành trọng thương như vậy?" Bạch Phong hỏi.

"Thánh tử." Chung Hổ trực tiếp trả lời.

"Thánh tử thực sự mạnh như vậy sao?" Khương Khâu có chút cảm khái:

"Tối hôm qua trong rừng cây, đám người kia đã bị Thánh tử đánh rất thảm rồi, tất cả đều trọng thương.

Nói như vậy Lân Hổ cũng là do Thánh tử giết? Chung sư huynh, đem Lân Hổ bày thành như vậy để cùng ngủ Lân Hổ cho nó hoài niệm đúng không?

Khó trách Lân Hổ bảo vệ sư huynh như vậy."

Chung Hổ liếc mắt về phía Khương Khâu:

“Đúng là như vậy.”

Bạch Phong nhớ tới thảm trạng của những người kia mà sợ:

"Cũng may chúng ta không có đi tới đấy.

Nhưng mà bọn họ cũng đã bắt đầu tìm thêm người, người của Ma Sát cùng Thiên Vương điện muốn đưa cường giả thất phẩm Đấu Giả đỉnh phong ra ngoài.

Bọn họ cảm thấy vấn đề của Thánh tử còn rất lớn, tối hôm qua có một mảnh sương mù hiện lên, hơn nữa Thánh tử lại che mặt nên không lộ ra diện mạo thật, khẳng định có vấn đề.

Vì vậy mười ngày sau, những người này sẽ trực tiếp tìm tới Thánh tử.

Chúng ta có phải gọi thêm người không?"

Chung Hổ nghe bọn hắn nói xong, chân mày hơi nhíu lại.

Thánh tử che mặt?

Thế nhưng người hắn thấy không có che mặt nha, hơn nữa Thánh Tử lấy tư thái tuyệt đỉnh để đánh bại hắn, ngay cả đại địa thần khuyển đều phải cúi đầu.

Làm sao có thể hư ảo như là lời nói?

'Vì vậy chỉ có ta biết rõ hình dáng của Thánh tử? Những người khác căn bản không biết, hơn còn muốn đi đối chọi lại Thánh tử?

Ý của Thánh tử là gì?

Để cho Thập Nhị Tịnh Đường chúng ta tự giác một chút, hắn muốn giết người khác để rung cây dọa khỉ ư?'

Nghĩ đến việc này Chung Hổ liền mồ hôi lạnh.

Thực lực của Thánh tử cực kỳ khủng bố, tâm tư lại càng kín đáo hơn.

Hoặc có thể Thánh tử chỉ muốn hành hạ đến chết những người này.

Cũng có thể như vậy.

Dù sao thì. . .

Hắn nhìn những cái xác Lân Hổ đang vây quanh mình, chung quy vẫn cảm thấy Thánh tử thật sự là vặn vẹo.

"Không cần, chúng ta không cần kêu thêm người nữa, lần này chúng ta làm khán giả mà thôi." Chung Hổ cuối cùng cũng quyết định không ngoi đầu lên.

Lần này có thể đứng xem bộ dạng sợ hãi của những người khác.

Nếu lần này Thánh tử không giết người, thì lần sau. . .

Tuyệt đối là muốn hành hạ đến chết mấy tên mạo phạm mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK