“Ta không chơi.”
Chu Tự lắc đầu nói:
“Trước kia có chơi qua mấy lần, sau này không chơi nữa.”
Đối với câu hỏi của Minh Nam Sở, hắn thật lòng trả lời.
Hắn quả thật không có chơi võng du, đồ vật không có cách nào làm cho hắn trở nên mạnh mẽ, hắn cơ bản không đụng đến.
Cho nên với trò võng du, kiến thức của hắn là nửa vời.
Nhưng thật ra cụm từ “đi phó bản” hắn vẫn có thể hiểu rõ ràng.
“Đêm nay ta phải đi giết dã quái, phải tan làm sớm. Ngươi có thể tăng ca hai giờ không?” Tô Thi cầm lấy quyển 《 Linh Thú Đồ Giám 》 rồi nói với Chu Tự.
“Hàn Tô nói lương của ngươi tính theo giờ đại khái là hai mươi đồng, tính lời nói thì tăng ca lương sẽ được gấp rưỡi, nghĩa là ba mươi đồng một giờ.” Minh Nam Sở bổ sung thêm một câu.
“Tốt.” Chu Tự gật đầu đáp ứng.
Cảm giác bọn họ rất là hào phóng, nên hắn cũng thấy ngượng ngùng nếu từ chối.
Bất quá…
Như thế nào lại có một loại cảm giác rằng tất cả mọi người ở đây là ông chủ, chỉ có chính mình là công nhân vậy?
Đợi hai người bọn họ đi vào phòng nghỉ, Chu Tự mới ngồi ở trên kệ tiếp tục xem sách.
Sau đó hắn bắt đầu nhớ lại lời nói vừa rồi của Tô Thi.
“Đêm nay, Thập Nhị Tịnh Đường, chuột đen?”
Nếu như hắn chưa hề tiếp xúc Tu Chân Giới, có lẽ đã thật sự cảm thấy rằng bọn họ muốn đi phó bản.
Nhưng sau khi tiếp xúc với Tu Chân Giới rồi, hắn lại không cảm thấy như vậy nữa
Những người này tám chín phần mười là Tu Chân giả.
Nhất là con chuột đen trong lời nói, làm hắn nhớ tới con chuột hai ngày trước. Tính công kích của nó còn rất mạnh mẽ.
“Được rồi. Đêm nay tan làm ra ngoài xem một chút, nếu gặp được chuột đen thì liền có thể xác thực được mọi việc. Còn nếu không gặp được thì đi đến mấy chỗ gần đó mua ít đồ rồi về.”
Trong nhà mình còn có thêm một người chị chỉ muốn ăn cơm không muốn làm việc.
Đương nhiên, thật ra hắn cũng không có oán hận gì.
Đột nhiên nhiều ra thêm một bà chị, cũng là chuyện vui.
Con một đã lâu rồi, giờ có thêm bà chị thì không có gì là không tốt.
Hiện tại bà chị lúc này rất có khả năng đang ở trong nhà chịu đói.
Nhưng mà không sao, Tu Chân giả cho nhịn đói vài bữa cũng không phải vấn đề lớn. Còn nữa, nếu mà chị không có ăn thì cũng không phải trông chờ vào hắn mà phải trông chờ vào ba mẹ mới đúng chứ.
Một lúc sau, vì để công lực khôi phục nhanh hơn một chút, Vương Ly cầm một tập thơ cổ lên định đọc.
Hắn định đọc mấy quyển như 《 Ly Tao 》 《 Tiêu Dao Du 》 《 Xuất Sư Biểu 》, những thứ này dường như đều là thơ khó, cảm giác rằng có thể khôi phục nhanh hơn một chút.
Sau đó lại đọc thêm một chút tiểu thuyết để gom góp cho đủ nghìn năm công lực.
Khi nghìn năm công lực tràn đầy thì hắn phải đi càn quét quái vật một phen, nếu không phải vậy thì động lực đọc tiểu thuyết cũng đều không có.
Hy vọng tám giờ tối nay nghìn năm công lực có thể đầy.
Xế chiều, lúc sáu giờ.
Chu Tự ăn cơm tối xong liền quay về nhận giao ban, ba người Hàn Tô tạm biệt hắn nói rằng bây giờ đã đến giờ phải đi vào phó bản.
“Tám giờ nhớ đóng cửa, nếu ngươi có việc gấp cũng có thể đóng cửa sớm.” Hàn Tô nói một chút về hạng mục công việc cần chú ý, nói xong liền dẫn người rời đi.
Nhìn phương hướng ba người rời đi, Chu Tự cũng có ý định nghỉ sớm để đi phó bản.
Chỗ họ đi là hướng ở Thành Tây, cách nhà hắn không xa.
Tan làm có thể đi qua đó dạo một vòng.
Nếu nhìn thấy dã thú thì thanh lý một đợt, còn không có gặp thì về nhà.
Những thứ như hoa quả cùng bánh sủi cảo hắn cũng với mới mua xong, đang đặt ở bên trong vòng tay.
Vì vậy giờ không nên lãng phí thời gian.
Ngồi vào kệ, hắn liền tiếp tục đọc sách.
Về phần đóng cửa thư viện …
Kỳ thực chỉ cần dừng việc buôn bán mà thôi, trong quán còn có một ít người, việc đóng cửa là của công nhân vệ sinh.
Những người trong lời nói này hắn cũng chưa nhìn thấy lần nào.
Nhưng mà Tô Thi đã nói cho hắn biết chính xác là có những người này.
Về phần những người đó có phải là giống như ba người Hàn Tô là Tu Chân giả hay không, thì cũng không biết được.
Sắc trời bắt đầu trở tối, lúc đọc sách thường thường là thời gian qua vô cùng nhanh, nhất là đọc tiểu thuyết.
Trước kia hồi vẫn còn đi học, lúc hắn đọc sách thường bất tri bất giác đọc đến ba bốn giờ.
Việc đọc sách học bài cứ như thế mà trắng trợn cướp thời gian ngủ quý giá của hắn.
Quá ghê tởm.
Thức đêm dễ gây ra bệnh rụng tóc.
Mặc dù biến thành đầu trọc cũng là một trong những biểu hiện của việc trở lên mạnh mẽ, nhưng hắn vẫn hy vọng mình có thể vừa giữ được mái tóc lại vừa trở nên mạnh mẽ.
Tùng tùng!
Có người gõ vào quầy:
“Có thể đi về rồi.”
Là một phụ nữ tầm trung niên, hẳn là công nhân vệ sinh, Chu Tự nhìn thấy người phụ nữ thì có chút khó hiểu.
Đến giờ tan làm rồi sao?
“Tám rưỡi tối rồi.” Thấy Chu Tự khó hiểu, người phụ nữ trung niên liền giải thích.
Chu Tự kinh ngạc, quay ra nhìn đồng hồ: 20 giờ 27 phút.
“……”
Lỗ mất mười lăm đồng rồi.
Sau khi cảm ơn cùng hỏi thăm tên tuổi, hắn liền rời khỏi thư viện.
Dì Trình, là công nhân vệ sinh thư viện.
Thư viện này còn có rất nhiều.
Buổi đêm tại Thanh Thành ngược lại không có oi bức, ngẫu nhiên còn có gió nhẹ phe phẩy.
Mang đến cho người ta một chút nhẹ nhàng khoan khoái.
Sau khi tìm được phương hướng, hắn liền hướng tới vùng ngoại ô Thành Tây mà đi.
…
…
Vùng ngoại ô.
Chỗ nào đó ở trong rừng cây.
Ba người Hàn Tô đang đuổi theo một người chạy phía trước.
“Những người này dường như không có bộ dạng sợ hãi, nhưng khi chúng ta định nói chuyện thì rõ ràng họ lại không nghe.” Hàn Tô cau mày.
“Nếu tiếp tục đuổi theo, có thể rơi vào bẫy, thực lực đối phương cũng không yếu hơn so với chúng ta bao nhiêu. Bên bọn họ có hai người, bên chúng ta nhiều lắm là có hai người rưỡi, rõ ràng có thực lực cùng chúng ta cứng đối cứng.
Nhưng bên kia cứ như vậy mà chạy trốn, có thể là dẫn dụ chúng ta đi vào trong cạm bẫy.” Minh Nam Sở mở miệng nói ra.
Tô Thi:“……”
Nàng chính là cái phần “nửa người” trong lời nói. Nhưng mà nàng rất xinh đẹp, có thể khiến cho một số người thất thần nhà.
Mặc dù bây giờ trời tối đen, không ai thấy được mặt ai.
Thế nhưng nàng kỳ thực có thực lực cũng không kém, nàng đã tiến vào bát phẩm Binh Giả được một thời gian rồi chứ đùa.
Chỉ là khuyết thiếu cơ hội lập công mà thôi.
“Có chuột đen cùng độc xà tới gần, xem ra chúng ta đã đến gần cái bẫy của bọn họ rồi .” Hàn Tô sau khi dùng pháp bảo dò xét liền nói.
“Tốt. Tô Thi lưu lại càn quét, ngăn chặn mấy con dã thú này. Hàn Tô theo ta, chúng ta đổi lộ tuyến.” Minh Nam Sở hạ lệnh xong liền trực tiếp nghiêng người theo hướng bên cạnh mà đi.
Hàn Tô lập tức đi theo, để lại một mình Tô Thi đứng đấy như trời trồng.
Nàng ngay cả ý kiến cũng không kịp nói.
Nhưng mà hiện tại nàng phát biểu ý kiến cũng vô dụng.
Bây giờ nếu không phát huy được vai trò của một người, thì tác dụng của nửa người vẫn phải được phát huy.
Nếu không phải vậy thì nàng cũng không còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa.
Vì nên, trốn ở chỗ nào cho tốt bây giờ?
Xèo...xèo!
Sàn sạt!
Có âm thanh chuyển động phát ra từ chuột đen cùng độc xà.
Chuột đen cùng độc xà làm sao lại đi hợp tác với nhau là thế nào?
Mang theo sự khó hiểu, Tô Thi bắt đầu lùi về phía sau.
Thân là kẻ yếu, cho dù không có thù hận từ trước thì mấy con quái vẫn có thể đuổi theo nàng.
…
Tầm chín giờ tối, Chu Tự đã tới vùng ngoại ô.
Chỉ là đi xung quanh một hồi lâu, cũng không có đụng phải con thú nào.
Cũng không có nhìn thấy con chuột đen hay là dã thú khác.
“Chẳng lẽ bọn họ thật sự đi vào phó bản?”
Trong lúc nhất thời hắn thấy rằng suy đoán của mình lúc trước có chút sai lầm.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không thể ngày nào cũng gặp dã thú được.
Làm việc này chục năm rồi, hắn cũng không gặp trường hợp nào thường xuyên thấy dã thú.
“Đi dạo thêm một vòng, nếu không có dã thú thì về nhà.”
Nghĩ vậy, hắn liền đi tới chỗ rừng rậm ở gần đó.
Trời mặc dù tối, nhưng trăng đêm nay khá là sáng, miễn cưỡng thấy rõ mọi vật.
Xèo...xèo!
Trên đường đi, hắn nghe được thanh âm quen thuộc.
Hắn liền nhìn về chỗ có âm thanh quen thuộc phát ra, ở đó còn có hồng quang yếu ớt.
Không chần chừ, Chư Tự cất bước tới gần.
Sau đó có một con chuột vọt ra, lao nhanh vào hắn.
Rầm!
Ngay lập tức nó bị Chu Tự sút bay người.
Bên trong còn có thêm mấy con chuột.
Nhưng ánh hồng quang lần này đã xuất hiện sự sợ hãi, mấy con chuột bắt đầu chạy trốn.
Nhìn mấy con chuột to bằng con mèo, Chu Tự liền lấy ra mấy đồng tiền xu, bắn tới.
Railgun (Dùng sức mạnh của điện để bắn đồng xu ra từ ngón tay), chiêu này hắn cũng biết.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là không có hiệu ứng điện quang.
Rầm!
âm thanh va chạm truyền đến.
Mấy con chuột đen đang chạy trốn bị đồng tiền xu trực tiếp bắn chết.
“Bọn chuột này chạy trốn rất nhanh, làm như thế nào mới có thể để cho chúng nó không phát hiện được ta đây đây nhỉ?”
Suy tư một lúc, Chu Tự quyết định dùng loại công năng thứ ba của vòng tay - che giấu khí tức.
Không biết dùng nó để đối phó với chuột đen có được không.
Trong rừng cây, Tô Thi vốn còn đang điên cuồng chạy trốn đột nhiên ngừng lại.
Hơi thở của nàng tuy có chút dồn dập, nhưng mà nàng lại có cảm giác rằng không đúng lắm.
“Rõ ràng bọn chúng đuổi theo mình lâu như vậy. Nhưng tại sao ta đột nhiên có cảm giác rằng không còn con chuột hay độc xà nào ở phía sau nữa? Bọn chúng mất dấu chăng?”
Tò mò, nàng định trở lại tìm mấy con chuột, nói với bọn chúng rằng “Này! Các ngươi mất dấu người ta rồi đấy”.