Hắt xì!
Trong nhà, Chu Ngưng Nguyệt hắt hơi một cái.
"Cảm giác được Chu Tự đang nói xấu ta." Nàng chà xát cái mũi nói ra.
"Người nói xấu chị Nguyệt rất nhiều." Thu Thiển vừa loay hoay với bộ quần áo trên trên đùi vừa nói.
"Đây là quần áo ngươi chuẩn bị cho ngày mai?" Chu Ngưng Nguyệt ngồi trên bàn ăn, gặm táo đông.
"Ừm, hẳn là đẹp trai hơn." Thu Thiển gật đầu.
Đây là những gi nàng chuẩn bị mấy ngày nay, rất nhiều y phục của nàng đều là do nàng tự mình chuẩn bị.
Một số quần áo không dễ mua, nàng phải tự học đề làm cho mình.
"Mặc vào để ta nhìn một chút xem sao."
"Đêm nay em mặc."
"Đêm nay? Cho Chu Tự nhìn sao?"
"Dù sao cũng là giả trang hắn, dù sao cũng phải nghe ý kiến của hắn."
Chu Ngưng Nguyệt nhìn Thu Thiển, gật đầu một cái:
"Cũng phải, vị hôn phu phải là người đầu tiên nhìn thấy mới đúng.
Bất, quá ngươi không phải vẫn còn băn khoăn sự tình 500 đồng của hắn sao?"
"Không phải hắn nói là hiểu lầm sao?" Thu Thiển ngẩng đầu liếc mắt Chu Ngưng Nguyệt.
"Không phải ngươi vẫn luôn không tin sao?" Chu Ngưng Nguyệt suy nghĩ một chút nói:
"Mặc dù mẫu thân nói rằng hắn chưa bao giờ yêu đương, đối với loại sự tình này cũng là kiến thức nửa vời, càng không khả năng ra ngoài cùng cô gái xa lạ nói chuyện trắng đêm.
Nhưng mà không thể không đề phòng, ta cảm thấy vẫn phải xác định một chút."
"Xác định như thế nào?" Thu Thiển tò mò hỏi.
"Theo như lời mẫu thân, Chu Tự có kiến thức nửa vời với tình yêu nam nữ, vậy thì dùng cái này để kiểm tra.
Đêm nay ngươi vào phòng của hắn, tiếp đó như vậy. . . Như thế. . . Chẳng phải làm vậy là có thể xác định được sao?" Chu Ngưng Nguyệt nghiêm túc nói.
Thu Thiển: ". . ."
Nàng nhìn xung quanh, phát hiện không có cốc nước nào gần đó, không thể hắt ra ngoài.
"Chị Nguyệt ngày mai định mặc cái gì?" Thu Thiển thay đổi chủ đề.
Đợi chút nữa đến lúc nấu cơm, bỏ thêm một chút thuốc là được rồi.
"Mặc bộ đồ gấu con nha, bọn họ cũng không thể phát hiện được ta, hơn nữa mỗi tên cũng chỉ cần một quyền.
Mặc vào bộ đồ này vào, thì ta chính là người dễ thương nhất trong thất phẩm Đấu Giả.
Tất cả mọi người cộng lại cũng không phải là đối thủ của ta.
Chắc chắn sẽ không có Trung cấp tam phẩm đến, nếu đến thì cũng phải lùi lại.
Tiểu hài tử đùa giỡn, người lớn can thiệp vào sẽ gây chú ý đến bậc cha mẹ.
Vì vậy ở trong lẫn ngoài Thanh Thành, ta là vô địch." Chu Ngưng Nguyệt đứng lên, tay cầm thêm một quả táo đông, hào khí vạn trượng.
Nàng cắn một miếng vào quả táo đông, ghét bỏ nói:
"Quả táo này không được tươi, hôm nay Chu Tự được phát tiền lương. Chờ hắn trở về, chúng ta đi mua hoa quả tươi nha."
"Chị Nguyệt định lấy bao nhiêu tiền?" Thu Thiển hỏi.
"500 nhé?" Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Năm trăm mốt." Thu Thiển nói ra.
"Nhiều như vậy, vậy thì chúng ta phải giúp hắn chuẩn bị trận pháp cho tốt, giúp hắn thăng cấp nhanh hơn.
Như vậy hắn sẽ cũng không miễn cưỡng." Chu Ngưng Nguyệt ngồi xổm xuống đất, bắt đầu vẽ trận pháp.
. . .
. . .
"Đại khái chính là như thế, thổ nạp cũng không có vấn đề.
Khi về có thể thử tu luyện." Hàn Tô đem 《 Kinh Chu Thiên 》 giao cho Chu Tự:
"Nếu có vấn đề gì, thì hôm thứ hai đi làm có thể hỏi chúng ta.
Tô Thi mặc dù vô dụng, nhưng thiên phú của nàng rất cao.
Giải thích cũng sẽ khá hơn một chút, có thể hỏi nàng khi nàng rảnh rỗi."
"Đúng rồi, xế chiều ngày mai hoặc là tối ngày mai, đừng đi tới vùng ngoại ô Thành Tây.
Ở đó có thể xảy ra một chút việc." Minh Nam Sở nhắc nhở.
Chu Tự gật đầu, không có hỏi nhiều.
Sau đó hắn liền mang theo 《 Kinh Chu Thiên 》 rời khỏi phòng nghỉ, sự tình ngày mai ở vùng ngoại ô đương nhiên là hắn biết rõ.
Đó là kế hoạch do một tay chị Nguyệt trù tính đấy.
Hắn cần nhanh chóng đến xem phong thái của Tu Chân giả, nếu như có thể gặp được dã thú thì thanh lý một chút cũng tốt.
Năm rưỡi.
Chu Tự quẹt thẻ tan làm, lúc này hắn nhận được một tin nhắn.
Tiền lương đã bắn vào tài khoản.
Tất cả là một nghìn.
Thiếu mất một trăm hai.
Vừa rồi tiền lương được bắn, hắn lại là không có ý định mua đồ.
Chị Nguyệt đã ứng trước cho hắn hai ngày tiền lương rồi, khi về nhất định sẽ bị đoạt đi một phần.
Hắn cũng không muốn tốn thôi.
Bất quá lúc đi qua cửa hàng chụp ảnh, hắn dừng lại chốc lát rồi cuối cùng cũng đi vào.
Lúc trước hắn cũng muốn vào, bất quá do xấu hổ bởi vì ví tiền rỗng tuếch nên phải kéo dài tới ngày hôm nay.
Sáu giờ hơn.
Trong nhà.
"Năm trăm mốt?" Chu Tự nghe được số tiền mà chị Nguyệt cùng Thu Thiển muốn liền có chút kinh ngạc.
Không nghĩ tới hai vị này lại dùng công phu sư tử ngoạm.
Tiếp theo hai nàng lấy lý do là phí nấu ăn trong nhà là lấy từ trong năm trăm mốt bên, mới giải quyết xong chuyện này.
Nhận được tiền, hai nàng liền đi ra đến cửa.
"Chị Nguyệt đã chuẩn bị thêm trận pháp, ngươi đi vào đó tu luyện thì có thể thăng cấp lên cửu phẩm. Bình thường mà nói không có vấn đề." Thu Thiển dặn dò một câu, tiếp theo lại hỏi:
"Ngày mai ngươi muốn ăn cái gì?"
Hiện tại Chu Tự muốn tu luyện, vì vậy chỉ có thể ăn vào ngày mai.
"Rửa chén không tốt, mua cho ta một cái là được rồi." Chu Tự đáp.
Đợi chị Nguyệt cùng Thu Thiển rời đi Chu Tự mới lấy ra album ảnh, sau đó mới lật ra từng trang rồi bỏ từng bức ảnh vào.
Đây là ảnh chụp vừa được in ra.
"Như vậy là được rồi."
Chu Tự nhìn album ảnh có chút thoả mãn.
Tốn không nhiều lắm, trừ số tiền bị chị Nguyệt lấy, hắn còn lại bốn trăm rưỡi.
Không tới 500.
Không tới 500?
Trong lúc nhất thời hắn nhớ ra cái gì đó.
"Nếu biết vậy thì lúc trước người kia ra giá tám trăm, ta liền nâng giá lên một nghìn là đẹp rồi."
Sau khi đem album ảnh cất kỹ, hắn liền ngồi vào trong trận pháp, định tu luyện.
Bất quá trước khi tu luyện thì hắn phải quan sát ma chủng một chút đã.
Lúc này ma chủng đã có ba cái vòng, vẫn đang hấp thu nghìn năm công lực.
Hiệu suất có chút giảm sút.
"Trông nó ăn có vẻ như không được ngon miệng lắm, nghe chị Nguyệt nói với Thu Thiển, ma chủng của người khác có sức ăn rất lớn, luôn sợ rằng không có đồ ăn.
Cũng không nguyên do của việc này có phải do nghìn năm công lực không hợp khẩu vị hay không."
Ngoại trừ nghìn năm công lực, hắn không có biện pháp cung cấp những cái khác.
Dù sao Linh khí chỉ có nhiêu đó, thậm chí hắn còn chưa có nhập phẩm chứ đừng nói là khiến tinh lực sôi trào.
Cho dù là vận chuyển chu thiên cũng làm không được.
Chu Thiên chọc chọc mấy cái vào ma chủng, phát hiện nó vẫn còn giả chết.
Bất quá thực ra là nó vẫn đang ăn, chỉ là ăn không có được nhanh.
Nếu đêm nay có thể ăn xong, thì ngày mai mới có thể tiêu hao hết, rồi ngày kia mới cấp được ngược lại để tạo cái vòng thứ tư.
Sau đó mới có thể tiếp tục ăn.
Tiếp theo Chu Thiên bắt đầu vận chuyển Kinh Chu Thiên, lần này hắn có thể cảm nhận được linh khí của mình đã không còn suy yếu như lúc trước.
Bây giờ nó như là một dòng suối nhỏ đang chảy.
Để mà so sánh thì không thể bằng nghìn năm công lực, nhưng dù sao cũng đã đạt tới bước vận chuyển một chu thiên.
Lúc này hắn chiếu theo chu thiên mạch lạc của Kinh Chu Thiên để bắt đầu vận chuyển.
Linh khí từ Hội m mà lên, nhập Đốc Mạch rồi lên Bách Hội.
Khác với Phá Thiên Ma Thể, không có phân tán chút nào trên đường di chuyển, mà thẳng tắp đi lên.
Cũng không dễ dàng lắm, Linh khí quá yếu nên có chút lực bất tòng tâm.
Bất quá vẫn là thuận lợi đến Bách Hội, làm được đến bước này thì dễ dàng hơn nhiều.
Từ Bách Hội hạ xuống, từ Nhâm Mạch vào Khí Hải.
Hoàn thành việc vận chuyển một chu thiên.
Ngay lúc này, lại có Linh khí hội tụ xung quanh ma chủng, hình thành một đám mây trắng.
Sau khi mây trắng ngưng tụ, thì có Linh khí tràn ra, giống như đang bồi dưỡng cơ thể Chu Tự.
Chỉ là sau khi Linh khí đi ra ngoài rồi dạo một vòng liền trở lại, hình như nó không timg thấy nơi nào cần bồi dưỡng.
Là do nó quá yếu.
Chu Tự cũng có thể cảm giác được, Linh khí giờ đã dùng tốt hơn rất nhiều, không còn khó khăn như ngay như lần đầu tiên mở trữ vật pháp bảo.
Lúc này Chu Tự đưa ánh mắt đặt trên ma chủng, hắn lại phát hiện ma chủng bắt đầu cung cấp ngược lại.
Linh khí đang bồi dưỡng ma chủng sao?
Đây chẳng phải là tương đương với việc ma chủng muốn có một y tá trị liệu cho mình sao?
Nam nhân cặn bã.
Bất quá Linh khí vừa rồi đã vận chuyển thành công, nhưng cũng không mạnh đến mức trực tiếp khiến ma chủng cung cấp ngược lại.
Lúc hắn mở mắt ra lần nữa, thì trời sắp chuyển sang đêm đen.
Như vậy rõ ràng là đã trôi qua một ngày một đêm.
"Cuối cùng đã tỉnh lại, nếu người không tỉnh lại thì chúng ta sẽ phải lên đường mà không có ngươi." âm thanh Chị Nguyệt truyền tới.
Chu Tự vô thức nhìn đồng hồ.
"6 giờ 36 phút chiều." Thu Thiển chu đáo làm trợ thủ thời gian.
Đến lúc kiến thức một chút về thế nào là máu thịt lẫn lộn rồi.