Rầm!
Trong phòng, Thu Thiển một cước đá đến Bạch Cẩm.
Bất quá nàng cũng bị đám chuột đen bức lui lại một khoảng.
Lúc này trên người hai nàng ít nhiều cũng mang theo một chút thương thế, cũng không có người nào có tuyệt đối ưu thế.
Bên cạnh, một ít chuột đen đã lui về trong bóng tối, là những con chuột đen bị tổn thương.
Còn dư lại, một phần vây quanh Thu Thiển muốn công kích, còn phần còn lại vây quanh Bạch Cẩm để bảo vệ.
“Thần nữ đại nhân chính là không giống người thường, như vậy rồi còn chiếm lấy ưu thế, đem ta đánh thành thế này.” Bạch Cẩm che đi chút thương thế ở trên mặt, lạnh lẽo nhìn Thu Thiển:
“Chỉ là, không biết thần nữ đại nhân còn có thể kiên trì bao lâu?
Số lượng chuột đen có thể không chỉ có chừng này.
Muốn đoán xem có bao nhiêu chuột đen hay không?”
“Nhiều chuột đen như vậy tiến vào Thanh Thành, động tĩnh không thể nào nhỏ, ngươi không sợ bị khiển trách sao?” Thu Thiển nhìn Bạch Cẩm.
Nếu như quá nhiều chuột đen vậy quả thật có chút phiền phức.
“Ta là đang vào thành, nhưng thần nữ đại nhân lại một mực muốn đuổi theo ta. Ta đây là tự vệ.” Bạch Cẩm cười cười nói:
“Vả lại, nơi này chính là vùng ngoại ô, đừng nói là người bình thường, dù là Tu Chân giả đều không thấy được một ai.
Khiển trách cũng phải có người, hơn nữa còn phải hiện hình ở đây.”
Thu Thiển lạnh lẽo nhìn Bạch Cẩm, sờ lên tay có chút thấy đau, chửi thầm không phải người………………….
Bất quá chuột đen quá nhiều, có chút phiền phức.
Bịch!
Bịch!
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài.
Thu Thiển lập tức hướng ra phía ngoài nhìn qua, người nào lại tới nơi này vào bây giờ?
Tu Chân giả?
Bạch Cẩm cũng đã nghe được tiếng bước chân, nàng so với Thu Thiển lại càng thêm kinh ngạc.
Nơi này là nàng đặc biệt tìm người chọn lựa, tuyệt đối sẽ không có người tới nơi này.
Người nào nghe được phong thanh để đến đối phó nàng?
Hay là người của thần nữ?
Nàng lập tức nhìn về phía Thu Thiển, nhưng mà…
Quá tối, căn bản nhìn không thấy vẻ mặt của đối phương, nếu như vậy thì không cách nào suy đoán được có phải là...trợ giúp của đối phương hay không.
Thu Thiển cũng có cái lo lắng này, nơi này có trận pháp hạn chế thần thức, ngăn cản tầm nhìn.
Làm nàng không xác định được, người đến có phải trợ thủ của đối phương hay không.
Nếu vậy, thì rất bất lợi đối với nàng.
Sau đó một vòng hồng quang xuất hiện trước mắt hai nàng, là chuột đen.
“Cũng là người của Thập Nhị Tịnh Đường?” Thu Thiển trong nội tâm cảnh giác, suy nghĩ có nên trực tiếp xuất thủ hay không.
Bạch Cẩm cũng là có chút kinh ngạc, những người khác của Thử Đường đã đến?
Không đúng, kia là chuột đen của nàng .
Kẽo kẹt~!
Cánh cửa vốn là có chút rách nát cửa bắt đầu bị người đẩy ra, tiến vào.
Bởi vì bức tường cũng không hoàn chỉnh, cho nên bọn họ sớm đã thấy được hình dánh mơ hồ của người đang vào.
Thân cao chừng một thước tám, hẳn là nam tử.
Bất quá có phải là Tu Chân giả hay không thì phải nhìn qua một chút, xem có bị linh khí trận pháp áp chế hay không.
Rất nhanh, người đã đi đến. Là một nam tử cầm theo con chuột đen, hình dạng cụ thể không cách nào thấy rõ.
Chỉ là nhìn qua hình dáng này, cũng có thể thấy rõ ràng rằng đối phương không có Linh khí bị áp chế.
Người bình thường.
Thấy vậy, Bạch Cẩm liền thở phào nhẹ nhõm. Hù chết người, hóa ra chỉ là người bình thường.
Xem ra chỉ là người qua đường, cũng không phải là trợ thủ đối phương.
Thu Thiển cũng phát hiện đối phương là người bình thường, như vậy liền không cần quá lo lắng, nhưng mà…
Người bình thường có thể có lá gan lớn đến thế này sao?
Tay cầm lấy chuột đen, chân đi vào trong trận pháp thò tay khó thấy năm ngón này?
Có vấn đề.
Nàng vô thức bắt đầu phòng bị, để phòng ngừa bị tập kích.
Chu Tự đã tìm ra được nguồn gốc hồng quang liền đẩy cửa đi vào.
Đi vào, hắn liền thấy có hai thân ảnh không rõ ràng.
Một bên mang mạng che mặt, một bên… không mang.
Hẳn là nữ nhân, mà này hai nữ nhân xung quanh lại tập hợp rất nhiều tròng mắt phát sáng từ máy con chuột.
Nhìn qua cũng không phải là bị mấy con chuột bao vây, mà đúng ra là giống người nuôi chuột hơn.
“Nơi này thật đúng là tối nha, cảm giác tối hơn so với bên ngoài rất nhiều, rất bất thường.”
Không thích hợp ở lâu, vẫn là đem mấy con chuột xử lý đã.
Sau khi nhắc tới con chuột, hắn liền nhìn hai đạo thân ảnh mơ hồ rồi mở miệng hỏi thăm:
“Con chuột này là của người nào?”
m thanh đã khá hơn nhiều, nhưng mà vẫn còn có chút khàn khàn.
Lần sau không nên cho ma chủng ăn quá nhiều, nó bội thực lại hại hắn xui xẻo.
“Là thú cưng của người ta.” m thanh Bạch Cẩm rõ ràng mang theo ý cười:
“Tiểu ca ca cảm thấy có vấn đề gì không?”
Bạch Cẩm tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng đối phương đúng là người bình thường.
Nhiều lắm là người có gan lớn hơn bình thường.
Nghe được có người trả lời, Chu Tự liền quay đầu nhìn về phía người không có mang cái khăn che mặt, chân thành nói:
“Thú cưng của ngươi cần chăm sóc kỹ, để chạy loạn rất dễ dàng chết đấy.”
“Dễ dàng chết?” Bạch Cẩm vẫn mỉm cười như cũ:
“Tiểu ca ca nói gì vậy, nó không phải vẫn sống tốt đấy sao?”
Rặc rặc!
Chu Tự thò tay vặn gãy con chuột cổ, sau đó vứt qua một bên, nói với Bạch Cẩm:
“Ngươi nhìn xem, chết rồi đây này?”
Nụ cười trên mặt Bạch Cẩm trong nháy mắt liền cứng lại.
Trong lúc nhất thời cảm giác người trước mặt này có chút…
Tàn bạo.
Nhưng mà rất nhanh, nàng liền có chút tức giận.
Thân ảnh nàng chợt động, nghĩ rằng phải giáo huấn một chút cái người bình thường đột nhiên xuất hiện này.
Rất nhanh.
Chỉ cần đối mặt, nàng có thể làm cho đối phương không thể động đậy.
Động vào chuột đen của nàng thì lúc nào cũng phải trả giá lớn, không phải sao?
Nhưng mà trong nháy mắt, lúc mà nàng muốn động thủ, đột nhiên có một hồi gió nhẹ thổi qua bên tai nàng,mái tóc dài vốn rũ xuống giờ bị bị gió thổi hất lên.
Cảm nhận được hết thảy việc này, con ngươi Bạch Cẩm co rụt lại, bởi vì nàng thấy một đạo hắc ảnh đột nhiên xuất hiện bên người.
Là người bình thường kia.
Hắn, hắn tới đây từ lúc nào vậy?
Tiếp theo, bên tai của nàng truyền đến âm thanh khàn khàn:
“Một quyền này của ta có ba mươi năm công lực, ngươi chống đỡ được không?”
Tiếng nói hạ xuống.
Rầm!
m thanh tựa như tiếng nổ tung trực tiếp vang lên.
Mà Bạch Cẩm cảm giác bụng của mình bị một vật gì đó đáng sợ đánh tới.
Rặc rặc.
Là âm thanh xương cốt nứt gãy.
Tinh lực bắt đầu quay cuồng, đau nhức kịch liệt kéo tới.
Phốc!
Một ngụm máu tươi trực tiếp bị nàng phun ra, sau đó hai chân bị đẩy bật lên khỏi mặt đất.
Lực lượng trùng kích khiến nàng không cách nào đứng vững.
Rầm!
Thân thể của nàng đụng thằng vào trên tường, bức tường cũng theo đó mà đổ sụp.
Ầm ầm!
Bạch Cẩm lăn hai cái trên mặt đất, khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên nhìn về hướng Chu Tự.
Đó là một vị nam tử ẩn mình trong bóng tối, không cách nào nhìn thấy rõ dung nhan, nhưng giờ khắc này kẻ ấy lại như là một cơn ác mộng trong đêm.
“Ngươi…”
Phốc!
Máu tươi cứ tiếp tục phun ra.
Nàng muốn chạy trốn, nàng biết mình nhất định đã đắc tội vị tiền bối này ở đâu đó.
Cùng Thánh tử có liên quan?
Nàng không biết, nhưng bây giờ nhất định phải trốn, nhưng mà trong trận pháp, nàng không cách nào động dùng pháp lực.
Giờ mình lại bị chính mình hại chết.
“Ách, rõ ràng là thực sự ngăn được.” Chu Tự có chút kinh ngạc, vui vẻ nhìn đối phương.
Nghe được câu này, Bạch Cẩm tâm thần đại loạn, không dám lưu lại dù một chút.
Nàng trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Sau đó máu tươi bao bọc lấy nàng rồi biến mất ngay tại chỗ.
Huyết Độn.
Nhìn đối phương rời đi, Chu Tự đã hiểu ra một việc.
Thật sự là có Tu Chân giả đấy nha.
Với suy nghĩ đó, hắn quay đầu nhìn về phía người còn lại.
Đối phương di chuyển.
“Muốn tập kích ta?” Chu Tự trong lòng cảnh giác, trực tiếp động thủ.
“Không tốt, trốn không thoát.” Thu Thiển kinh hãi, chỉ có thể cùng đọ sức với đối phương.
Nhưng mà…
Một quyền đem Bạch Cẩm đánh trọng thương, đến cùng là nhân vật cấp bậc gì?
Tốc đọ của Chu Tự rất nhất, chỉ mất thời gian một nhịp thở đã đi tới trước mặt Thu Thiển.
Một quyền đánh ra, thẳng vào mặt đối phương..
Uỳnh!
Lúc đòn công kích trong nháy mắt đến được chỗ đối phương, hắn cảm nhận được một cỗ trợ lực phi thường cường đại phản lại mình.
Hắn vô thức tăng cường thêm lực lượng.
Rặc rặc.
Là âm thanh đồ vật bị đập nát.
Sau đó một quyền hạ xuống.
'Rầm Ào Ào'!
Một mảnh vỡ bay ra, xẹt qua cánh tay của hắn, tiếp theo Chu Tự cảm giác mình đã đánh được tới đối phương.
Rầm!
Đối phương bị một quyền của hắn đánh bay ra ngoài.
Lúc hắn muốn tiếp tục công kích liền phát hiện người đã không còn ở đây.
“Người này so với người vừa nãy kia lợi hại hơn không ít.”
Chu Tự kinh ngạc.