• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Tự đến siêu thị mua một ít rau, và lại mua thêm một ít đồ ăn nhanh.

Những thứ như là mì tôm, hoặc là sủi cảo..

Mấy thứ này là chuẩn bị cho chị Nguyệt ở nhà một mình.

Về phần có dinh dưỡng hay không…

Vốn dĩ chị Nguyệt ăn cũng lớn không nổi, dinh dưỡng có hay không thì cũng không trọng yếu.

Ba mẹ hắn không quan tâm đến việc này, hắn làm em trai thì cũng cần gì quan tâm có tốt hay không chứ?

Nhớ lại thì, lần đầu tiên chị Nguyệt nhìn thấy hắn lại gọi hắn là chú…

Hiện tại hắn lại là em trai, nữ nhân thật sự là hay thay đổi.

Sau đó hắn lại mua một miếng thịt ba chỉ, một ít xương sườn, một chút tôm he, với ít cá viên.

Từng này là đủ để ăn mấy ngày.

Tất cả đều tương đối dễ dàng làm, hắn cũng không biết làm mấy món phức tạp .

Mấy đống này cũng tốn kha khá tiền của hắn..

Tốt rồi, ba ngày nữa là có tiền lương bắn vào tài khoản, không cần gọi điện cho mẹ.

“La la la, điện thoại của ngươi lại kêu rồi”

Chu Tự rút điện thoại di động ra.

Nhìn qua, là mẹ.

Được rồi, mình không gọi điện thoại về thì mẹ cũng gọi đến.

“Alo, mẹ à?”

“Con trai, con đang làm gì thế?” Liễu Nam Tư ở bên đối diện mở miệng hỏi.

“Mua thức ăn ạ.” Chu Tự trả lời.

“Đi một mình?”

“Một mình.”

“Nghe nói Thu Thiển đã chuyển đến nhà chúng ta?”

“Do Chị Nguyệt gọi tới, chị bảo là cha mẹ đồng ý rồi.”

Hắn cũng không có quan hệ đến chuyện này.

“Nếu ngươi đồng ý rồi hảo hảo gọi điện thoại liên lạc cảm tình với Thu Thiển, thì nàng cũng đâu cần phải chuyển vào trong nhà?” Liễu Nam Tư tức giận nói.

Chu Tự:“……”

Thật ra cha mẹ chỉ cần đưa cho hắn phương thức liên lạc là được rồi.

Thu Thiển quả thật nhìn rất đẹp, nếu như có phương thức liên lạc ngay lần đầu tiên xem mắt, hắn cũng đã gọi điện thoại trao đổi với nàng một chút.

Không biết tại sao đối với người của Tu Chân Giới, hắn đều có thể cảm giác được mọi chuyện đều có thể từ không sinh có.

“Giờ nàng đã chuyển vào trong nhà rồi, cảm giác thế nào?” Liễu Nam Tư hỏi.

“Mẹ muốn con có cảm giác gì?” Chu Tự hỏi.

Hắn vào buổi tối một mực tu luyện, ban ngày một mực đi làm.

Hình như họ còn chưa chính thức tán gẫu qua lần nào.

“Hiện tại mới tiếp xúc thì cũng chưa quen thuộc, không có cảm giác là chuyện bình thường. Nhưng mà ngươi phải có tiền đồ một chút chứ, nếu mà để vuột mất Thu Thiển thì còn lâu mới tìm được người con gái nữa như nàng. Hảo hảo bồi dưỡng cảm tình đi, sau một thời gian nữa thì mang về ra mắt với chúng ta một chút.” Liễu Nam Tư không muốn nhiều lời nữa:

“Được rồi, đến giờ cơm tối nên khách khứa tới cũng nhiều rồi.

Nhớ kỹ mẹ lời nói.

Mẹ có tai mắt bên cạnh ngươi đấy.”

Chu Tự chưa kịp trả lời thì đã phát hiện mẹ đã cúp máy.

Tai mắt…

Chị Nguyệt sao?

Trong lúc nhất thời Chu Tự lại có chút tò mò về tấm ảnh chị Nguyệt mang đến, mẹ trước kia thực sự đẹp như vậy sao? Phụ thân thực sự là trông phong độ như vậy?

“Lần sau phải hỏi một chút, nếu quả thật là như vậy thì phải hỏi xem như thế nào mà ba mẹ lại bị thời gian giết như giết heo thế, để ta biết đường mà tránh.”

Về phần mang Thu Thiển về nhà để gặp ba mẹ, loại sự tình này không cần phải gấp gáp.

Mà hôn sự thì cũng đính rồi, giờ gặp hay không thì cũng không sao cả.

Giải quyết phiền phức gần nhất của chính mình trước đã, để chị Nguyệt công khai tên tuổi của hắn.

Vững vàng ngồi trên cái ngai vàng mang tên đại nhân vật phản diện vô địch.

  …

Răng rắc!

Cánh cửa được Chu Tự đẩy ra.

Sau khi vào, hắn thấy trên bàn cơm có hai cô đang ngồi đó, một lớn một nhỏ.

Họ vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, bộ dạng rất vui vẻ.

Hai nàng cũng quay đầu nhìn lại hắn.

Chu Tự chẳng hề để tâm đến hai người kia, mà chỉ chú ý đến bàn ăn có ba món và một chén canh.

Có thịt, có cá, có rau.

Vậy…

Ba ma tu kiêm nhân vật phản diện ở trong nhà, thật ra chỉ có hắn gian khổ.

Phải đi làm, phải chuẩn bị đồ ăn.

Mà hai người còn lại thì ăn ngon uống tốt.

Cái danh Thánh tử này, làm hay không cũng thế.

“Ta đã xới cơm giúp ngươi rồi này.” Thu Thiển đặt bát của Chu Tự lên bàn.

Nhìn bát đũa của mình, Chu Tự cảm thấy cái danh Ma đạo Thánh tử còn có thể làm thêm vài ngày.

Sau đó hắn đem mọi thứ đặt gọn gàng vào trong tủ lạnh, hắn cũng mua một ít hoa quả.

Bất quá hắn phát hiện tủ lạnh cũng có không ít đồ, chắc là do Thu Thiển mua, số lượng cũng nhiều lắm, chắc có thể ăn hết trong mấy ngày nữa.

“Ta đã cho người của ta truyền tin tức đến những tên ma tu kia, cho dù là đạo tu cũng sẽ nghe được một ít tin tức.

Mấy hôm nữa bọn họ sẽ có hành động, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài vào chủ nhật .” Chu Ngưng Nguyệt uống một ngụm canh rồi nhìn Chu Tự nói:

”Vì vậy mấy ngày nay ngươi phải nỗ lực để thăng cấp.”

Chu Tự gật đầu.

Dù sao hắn cũng về nhà để tu luyện, cho dù có cố gắng thì cũng chẳng đi đến đâu.

hắn không kiểm soát được tiến độ của pháp môn Kinh Chu Thiên, thế nên chỉ có thể bình tâm ngồi xuống.

Hắn chỉ quan tâm ma chủng, đêm nay chắc là ma chủng bắt đầu cung cấp ngược lại, ngày mai sẽ có thể có hai cái vòng.

Khoảng cách bát phẩm chỉ còn lại một bước.

“Đúng rồi, khi biết hạn mức cao nhất của chính mình chỉ là thất phẩm, ngươi có thất vọng không?” Chu Ngưng Nguyệt đột nhiên hỏi.

Nghe được câu hỏi này, Chu Tự lại quay đầu nhìn về phía chị Nguyệt.

Giọng nói mang theo một chút ưu sầu, bất đắc dĩ.

“Nói là nghĩ thông suốt rồi thì tự nhiên là giả, nam tử hán đại trượng phu nào mà không muốn ngự kiếm theo gió mà đến, trừ ma trong thiên địa cơ chứ?

Nói là đã nghĩ được thông suốt rồi, chẳng qua kỳ thực là không biết làm thế nào để đối đầu với vận mệnh nên bất quá cúi đầu nói là được rồi.” Trong đôi mắt Chu Tự mang theo thương cảm:

“Vì vậy đêm nay ta muốn nghỉ ngơi một chút, chị Nguyệt có thể giúp em rửa bát được không?”

Chu Ngưng Nguyệt ngậm đũa, mở to hai mắt thật to nhìn Chu Tự, buồn bã nói:

“Chúng ta chính là ma đấy.”

“Mà còn trừ không xong.” Thu Thiển bổ sung một câu.

Chu Tự:“……”

Cuối cùng, hắn vẫn phải rửa bát.

“Chu Tự, không có táo đông sao?” m thanh của chị Nguyệt truyền đến từ chỗ tủ lạnh.

“Táo dạo này không tươi.” Chu Tự trả lời.

“Thu Thiển đi tắm rồi, có đi nhìn lén không?” Chu Ngưng Nguyệt lại hỏi.

Rặc rặc.

Chu Tự vốn đang rửa chén, không cẩn thận mạnh tay một chút làm bát cơm của hắn bị nứt ra.

Thu Thiển lớn lên xinh đẹp, dáng người cao gầy, thế nên tất nhiên là phải có.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, thì không có chỗ nào để nhìn lén.

Hắn dọn xong mảnh vỡ liền tiếp tục rửa bát.

Bỏ qua lời dụ dỗ từ ác ma của chị Nguyệt.

Sau khi làm xong, hắn liền đi với chỗ trận pháp chị Nguyệt đã vẽ, tùy tiện ngồi xuống.

Hắn bắt đầu quan sát xem ma chủng biến hóa nào không, ngày mai có thể có hai cái vòng hay không thì phải nhìn vào tình huống tối nay như thế nào.

  …

  …

Phía ngoài Thanh Thành.

Phía trước hẻm núi, chính là chỗ ở tạm thời của Thập Nhị Tịnh Đường.

Xung quanh có vô số linh sủng ẩn hiện, người bình thường căn bản là không cách nào tới gần.

Khắp nơi đều có thể nhìn thấy chuột đen, độc xà, còn có linh sủng giống như là hổ.

Linh sủng giống như hổ Linh cũng không nhiều lắm, bất quá bọn chúng chiếm vị trí không nhỏ.

Bọn chúng sống ở chỗ gần khe núi.

Lúc này ở trong lòng một con linh sủng giống hổ nhất trong lòng có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi.

Hắn mặc toàn thân màu đen, ở xung quanh có đều có những con hổ bên cạnh, chỉ là trên người những con hổ này lại có một chút vảy.

Tựa như hổ mà lại không phải hổ.

Lúc này có một luồng ánh sáng bay về phía hắn, một lát sau luồng ánh sáng rơi vào trong lòng bàn tay của hắn tạo thành một đoạn văn bản.

“Dự định từ phía Thành Tây để thu hút Thánh tử vào chủ nhất?” Chung Hổ cau mày.

“Theo như lời Bạch Cẩm nói, linh sủng rất dễ dụ Thánh tử ra ngoài, để cho đám người bọn họ đi qua, xác suất Thánh tử xuất hiện hẳn cũng không thấp.

Nếu vậy thì đến lúc đó ta cũng đi một chuyến.

Không cần đồng thời đi theo chân bọn họ, đi từ một hướng khác mới có thể mở mang một chút kiến thức về phong thái của Thánh tử.

Nếu có thể chính diện gặp được, thì lĩnh giáo một phen cũng tốt.

Xác định được tình trạng của Thánh tử.”

Chung Hổ không sợ Thánh tử.

Thực lực của hắn tương đương với Thánh Nữ, mà Thánh tử lại nhỏ tuổi hơn Thánh Nữ không ít.

Cho dù nếu Thánh tử đã trở thành thất phẩm Đấu Giả, hắn cũng có thể đọ sức một phen.

Sau đó hắn vuốt ve con hổ bên cạnh, mỉm cười:

“Chỉ là không biết hôm chủ nhật tại ngoại ô Thanh Thành, có thể gặp được Thánh tử hay không.

Bọn người Bạch Cẩm quá yếu, bị dọa sợ hãi là đương nhiên.

Lần này để ta tự mình đi đến.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK