• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi phòng nghỉ, Chu Tự lấy một quyển sách từ trên giá, là sách liên quan đến tu luyện.

Phía trên quyển sách có ghi “Tu Luyện Cần Những Thứ Gì”.

Đã có thù lao, hắn đương nhiên phải nghĩ một chút.

Chỉ là lật sách ra xem nửa ngày, hắn cũng không có cảm thấy đồ vật phụ trợ cho tu luyện có cái gì hữu dụng.

Ví dụ như đan dược, Linh Thạch, công pháp.

Hắn thiếu không?

Thiếu.

Hắn cần không?

Không.

Trên sách ghi rằng việc tu luyện hao phí tài nguyên phi thường nhiều, nhất là với người có thiên phú kém, thì càng cần nhiều tài nguyên trải đường lớn hơn nữa.

Hơn nữa còn làm nhiều công ít.

Nhưng mà Chu Tự tu luyện đến bây giờ cũng không có tiêu hao qua cái gì.

Nói về ma chủng một chút, thì thứ tiêu hao cho nó chính là nghìn năm công lực, thứ này đọc nhiều sách là được rồi.

Toàn bộ thư viện đều là tài nguyên cho hắn sử dụng.

Mà đám mây linh khí của Chu Thiên thì. . .

Hắn cũng không thiếu bất kỳ cái gì, đại khái là mọi thứ cần chị Nguyệt đều cho hắn.

Vừa nghĩ như vậy, thì có vẻ như chị Nguyệt cũng đã bỏ ra không ít tài lực. Đương nhiên, hắn cũng không hề áy náy gì, bởi vì mấy đồ đấy cũng là của ba mẹ.

Lần trước hắn nghe chị Nguyệt nói là sẽ trở lại lấy.

Cho nên vẫn đổi thành tiền lương nha.

Xế chiều.

Chu Tự cảm giác được ma chủng đã tiến vào khâu tiêu hóa, khi đám mây Linh khí đã biến thành hai màu, ma chủng hình như càng thêm sống động.

Bất quá ma chủng đang làm việc với cường độ cao, rất dễ sụp đổ.

Đợi hạng mục công việc này hoàn thành, thì nên cho nó nghỉ một ngày.

Hắn cũng không phải là ông chủ vô lương tâm.

"Anh, có rảnh không?" Đột nhiên có một giọng nói truyền vào trong tai Chu Tự.

Đó là thanh niên buổi sáng, đầu tóc hắn giờ hình như đã rối bù đi không ít.

Đọc sách liền tiến vào tình trạng cuồng bạo?

"Có vấn đề gì sao?" Chu Tự hỏi.

Đương nhiên hắn đang rãnh rỗi.

Vốn dĩ hắn tới đây để làm việc, khách khứa cần giúp đỡ thì hắn phải hỗ trợ trong khả năng cho phép.

Ngay cả khi hắn không hiểu, hắn cũng phải trả lời rằng mình không hiểu.

"Là như thế này, ta cảm thấy trận pháp này không đủ mạnh, có biện pháp nào để nó lợi hại hơn một chút được không." Lý Lạc Thư đưa laptop cho Chu Tự không.

"Ta không hiểu cái này." Chu Tự lắc đầu biểu hiện sự bất lực.

Hắn thực sự là không biết, cũng sẽ không giả vờ là mình biết.

"Không sao, ngươi cứ tùy tiện nêu một cái ý kiến cho ta là được rồi, thật sự là ta đang không tìm được đầu mối." Lý Lạc Thư khẩn cầu.

Hắn đã nghĩ rất lâu nhưng thực sự cũng không nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào.

Đầu cũng sắp nổ tung rồi.

Bất đắc dĩ, Chu Tự chỉ có thể nhìn thêm một chút, sau đó hắn phát hiện trận pháp này cũng có vẻ cùng loại với trận pháp chị Nguyệt vẻ hồi buổi sáng.

Suy nghĩ một lúc hắn liền mở miệng nói:

"Đổi vị trí giữa đầu và đuôi, sau đó đem những vị trí tương ứng thay đổi theo.

Sau đó điều chỉnh các chi tiết, có lẽ sẽ có một chút tác dụng."

Nghe được lời nói của Chu Tự, Lý Lạc Thư liền sửng sốt sau đó nhìn lại trận pháp của mình.

Sau khi tưởng tượng ra cách làm, hắn kinh sợ phát hiện rằng hình như có thể. . .

Sau khi cảm ơn Chu Tự, hắn lập tức trở lại vị trí lúc trước, rồi bắt đầu điều chỉnh trận pháp.

Chu Tự cũng không để ý, bất quá hắn lại thấy một vị nam tử đeo kính tại đi về phía sau văn phòng.

Đó là nhân viên quản lý vật tư của thư viện - Từ Từ.

Văn phòng phía sau hình như chỉ có mình hắn là nam nhân.

Vừa nghĩ tới đây, Chu Tự liền nhớ đến m Túc, hai người kia chắc chắn là thanh xuân của thư viện.

Chỉ là thanh xuân thường thường sẽ không có kết quả tốt, không biết hai vị này có thể có kết quả hay không.

Chu Tự cũng không tính là quen biết hai người này, vì vậy Chu Tự không rõ tính cách của bọn họ, cũng không tiện đưa đến kết luận.

Dù sao hắn cũng đã đính hôn cùng Thu Thiển, cả hai cũng đã tạo thành thói quen, việc trao đổi tình cảm cũng không có vấn đề.

Việc nhìn trộm người ta tắm cũng chỉ là do chị Nguyệt nghĩ ra.

Hắn không phải là loại người này.

Trừ phi hắn có một lý do chứng tỏ mình vô tội một cách hợp lý.

.

Lý Lạc Thư suy diễn mất nửa ngày, cuối cùng kinh hãi đến mức ngay cả bút trong tay cũng rơi xuống mặt đất.

"Thần nhân nha, hắn thực sự không hiểu sao?"

Nhìn pháp trận cuối cùng cũng đã hoàn thành, hắn kinh sợ phát hiện ra trận pháp ban đầu dường như đã thoát thai hoán cốt.

Cái hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn .

Thiên tài dạng gì mới có thể nghĩ ra loại biến hóa này?

Đại nghịch bất đạo, không câu nệ quan niệm thế tục, đẩy cũ ra mới, chính là đại tài.

Chẳng qua là lúc hắn nghĩ đến việc đi tìm Chu Tự lại phát hiện người ngồi ở quầy lại là một vị nữ tử.

Không nghĩ nhiều, hắn đặt quyển sách về vị trí cũ, rời khỏi thư viện.

Tô Thi nhìn đối phương rời đi, cảm thấy người này hình như có chút quen mắt.

Bất quá nàng cũng không có suy nghĩ nhiều, nàng đang bận ăn bánh mì.

. . .

Chu Tự lúc này đang ngồi ở quán cơm nhỏ ít người ăn, để ăn cơm trứng chiên.

Vừa nãy hắn đã được phát lương, tổng cộng 1120 đồng.

Nói cách khác hắn đã tăng ca 4 giờ trong tuần này.

Hôm nay tính là cuối tuần, vì vậy hắn đã lời hai giờ tăng ca.

Đại khái là do văn phòng phía sau được Tô Thi hỗ trợ, dẫn đến việc tài vụ m Túc không có tâm tư thẩm tra đối chiếu.

Thì cứ như vậy là hắn đã kiếm được một món hời.

Chỉ là không biết lần sau bị kiểm tra đối chiếu lại, có thể bị khấu trừ lại hay không mà thôi.

Hiện tại nhờ số tiền dư này hắn đã có thể thêm cái đùi gà vào bữa trưa hôm nay.

"Đại ca?"

m thanh đột nhiên vang lên làm Chu Tự có chút kinh ngạc.

Người tới chính là người thanh niên ở thư viện kia, giống như đã bị cả xã hội đánh, cả người đều không có chút tinh thần.

Đặc biệt là xưng hô của người này với hắn luôn luôn biến hóa.

Lần đầu tiên là anh giai, lần thứ hai là anh, bây giờ lần thứ ba lại là đại ca.

Anh ta trải qua những sự thay đổi tâm lý đến thế nào vậy?

"Tôi có thể ngồi đối diện không?" Lý Lạc Thư hỏi.

Hắn cũng tới nơi này ăn cơm, không vì nguyên nhân gì, chủ yếu là do rẻ.

Chu Tự gật đầu: "Có thể."

Lý Lạc Thư cám ơn một tiếng rồi ngồi xuống, hắn nhìn qua Chu Tự rồi nói:

"Đại ca vừa mới đi làm?"

"Ừ, vừa mới tốt nghiệp." Chu Tự gật đầu.

Kỳ thực hắn không có thói quen nói chuyện cùng người xa lạ.

Lúc đi học hắn cũng là một người yên lặng đọc sách đọc sách, cũng không trao đổi cùng bạn học.

Có mấy lần bạn học nữ mời hắn đến tham gia liên hoan của lớp, hắn cũng cự tuyệt.

Đây có là tình cảm đến từ bạn học nữ không?

Không, nàng là lớp trưởng.

"Học vấn quả là cao." Lý Lạc Thư có chút hâm mộ:

"Lúc ta thi vào cấp ba, điểm số cũng không được tốt, nên hồi cấp 3 cũng không đi học, trường nghề cũng không muốn vào nên cũng chỉ có thể đi làm.

Chỗ ta làm chính là nhà máy điện tử, nhưng mỗi ngày làm việc với máy móc thì cảm thấy một chút tương lai cũng không có.

Cho nên sau đó ta bỏ làm ở công ty điện tử, quay về học trường nghề, hy vọng có thành thạo một nghề nào đó, nghe nói ở đấy khi tốt nghiệp còn bảo đảm cả đầu ra.

Về sau, khi tốt nghiệp. Hiệu trưởng lại phân công ta về công ty điện tử."

Lý Lạc Thư thở dài một tiếng, kể chuyện đi đi về về cũng có chút bất đắc dĩ.

Chu Tự: ". . ."

Khó trách nhìn qua trong mắt chứa đầy sự tang thương, quả thật đã trải qua không ít việc.

"Về sau nghe nói làm đầu bếp khá có tương lai, nên ta rời khỏi công ty điện tử một lần nữa, rồi đến trường dạy nấu ăn thường được quảng cáo trên TV để theo học.

Hy vọng có thể đến một chỗ nào đó tốt hơn.

Sau đó tốt nghiệp ra trường, quả thật là vào nhà ăn để làm việc, nhưng mà vẫn là làm trong công ty điện tử. . ."

". . ." Chu Tự trong lúc nhất thời nổi lên sự tò mò với người này:

"Về sau thì sao?"

"Về sau ta lại từ chức thêm một lần nữa, lần này cảm thấy tuổi tác quá lớn không tiện học trường nghề, nên tìm người thân xin hỗ trợ, rồi tiến hành một khóa huấn luyện đặc biệt.

Trong khóa huấn luyện đặc biệt ta đã học được rất nhiều kỹ năng, tay không tấc sắt có thể đánh lại mười người.

Không chỉ có như vậy, ta còn học được sử dụng vũ khí lạnh. Cầm trường kiếm trong tay, có thể hành tẩu Cửu Châu, dùng kiếm trong tay, dẹp yên tà ma ngoại đạo trong thiên hạ.

Ta cảm thấy đã đạt được đại thành, liền hy vọng người thân có thể sắp xếp một công việc phù hợp giúp ta.

Tốt nhất là làm vệ sĩ cho một đại nhân vật, tương lai sẽ có nhiều triển vọng.

Cuối cùng. . ." Lý Lạc Thư có chút thống khổ nói:

"Lại đi làm bảo vệ cho công ty điện tử."

Chu Tự: ". . ."

Đích thật là cuộc sống nhân sinh đặc sắc, so với hắn còn đặc sắc hơn.

Hắn chỉ có thể đi đánh dã thú, nào có giống như người này, tràn ngập trắc trở, bị vận mệnh trêu đùa.

Bất quá hình như đối phương có loại tâm lý làm đại hiệp thống khoái muốn thoát khỏi bản thân.

Không thể thâm giao.

"Nhiều năm lăn lộn như vậy, ta cũng nhìn thấu tất cả, tuổi tác cũng lớn hơn rất nhiều.

Kỳ thật những năm này ta cũng không phải là người cô đơn, ta còn có một người bạn gái song hành, cũng là bởi vì nàng nên đầu óc gần đây không tập trung nổi.

Nói như thế nào nhỉ, đại khái là từ lúc ta tốt nghiệp trung học, nàng vẫn đi cùng ta.

Bốn lần vào, bốn lần ra khỏi công ty điện tử, nàng đều một mực làm bạn với ta, không rời khỏinửa bước.

Nàng không giống với những cô gái khác, cô mấy mắc một số bệnh nhẹ.

Tai nàng bẩm sinh không thể nghe được, miệng cũng không thể nói.

Nhưng mà nàng hết sức ôn nhu, đã nhiều năm như vậy mà một mực không có phàn nàn về hoàn cảnh.

Thế nhưng. . .

Không biết có chuyện gì xảy ra mà mấy ngày hôm nay ba mẹ ta liên tục thúc giục ta đi xem mắt.

Ba mẹ ta nói cái gì mà người nào đó bên phía đối diện cũng đã đi xem mắt thậm chí người nào đó đã có vị hôn thê, quả nhiên là một cô nương xuất chúng.

Rồi bảo với ta là cũng phải nhanh lên một chút.

Bạn gái của ta thì ba mẹ thì không cách nào tiếp nhận, vì vậy gần đây ta có chút thống khổ." Lý Lạc Thư thở dài.

Chu Tự: ". . ."

Hắn đột nhiên phát hiện thanh xuân của người này so với hắn còn đặc sắc hơn, nhưng mà loại sự tình này hắn cũng không có cách nào đưa ra lời khuyên gì.

Vẫn nên bảo trì trầm mặc thì tốt hơn.

"Kỳ thực ta cũng hiểu rõ, ba mẹ ta là muốn tốt cho ta, hơn nữa ta cũng nghĩ thông suốt rồi.

Hôm nay ta đến lấy vật kia, cũng là bởi để nói lời tạm biệt với bạn gái." Lý Lạc Thư khẽ thở dài.

"Nam nhân cặn bã." Chu Tự nghĩ trong lòng.

Vếu Thu Thiển bị tổn thương như vậy, hắn chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.

Nói như thế nào nhỉ, đại khái nếuThu Thiển đã là vị hôn thê của hắn, hắn sẽ đem Thu Thiển đặt vào trong lòng.

Nếu đã tiếp nhận cái đầu tiên rồi, thì đổi lại cái khác hắn liền không thể tiếp nhận được.

"Vậy, ngươi muốn làm như thế nào?" Chu Tự hỏi.

Cũng không thể để cho đối phương tự sinh tự diệt nha?

Lý Lạc Thư thở một hơi dài nhẹ nhàng nói:

"Đêm nay khi trở lại, ta sẽ chọc cho nàng giận rồi bỏ đi. Không bao giờ mạnh mẽ giữ nàng ở bên mình nữa."

"Hả?" Chu Tự có chút buồn bực nhìn Lý Lạc Thư.

Trong lúc nhất thời hoài nghi chính mình có nghe lầm hay không.

. . .

Chu Tự trở lại thư viện.

Cảm giác mình bị Lý Lạc Thư lừa gạt rồi.

Cái tên là Lý Lạc Thư nói với mình, khá là quen thuộc.

Bất quá Lý Lạc Thư lại đổ lỗi về chuyện chia tay với bạn gái chia tay lên người con gái nhà người ta, cũng là đối tượng xem mắt nói lúc trước.

Lý Lạc Thứ nói tất cả là do người kia hại hắn cùng bạn gái hắn.

Lần sau mà hắn gặp được, nhất định phải làm cho đối phương đẹp mặt.

Chu Tự tất nhiên bảo là sẽ hỗ trợ hắn, dù sao đối phương cũng tính tiền hộ mình.

Khi trở lại quầy, Chu Tự phát hiện Tô Thi hình như đang tự hỏi cái gì đó.

"Muốn thay ca sao?" Chu Tự hỏi.

"Hình như ta vừa nhìn thấy được một người." Tô Thi cẩn thận suy nghĩ một chút rồi lại nói:

"Nhưng cũng không xác định có phải là hắn hay không."

"Không có camera giám sát sao?" Chu Tự hỏi.

"Không có." Tô Thi trả lời.

Lúc này Minh Nam Sở đi ra ngoài, Tô Thi lập tức lớn tiếng nói:

"Minh Nam Sở, hình như ta vừa nhìn thấy một người."

"Người nào vậy?" Minh Nam Sở có chút tò mò.

"Người được Thiên Vân Đạo tông đặt biệt danh là tuyệt thế thiên tài, Đạo tử - Kiếm Thư sư huynh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK