• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Địa vị của cha mẹ ta rất cao sao?”

Chu Tự có chút hiếu kỳ.

Hắn thấy thế nào cũng không thấy được ba mẹ mình - chủ của một tiệm cơm nho nhỏ, lại có thân phận, địa vị gì ghê gớm.

Một người lúc nào cũng mồ hôi đầy đầu đi xào đồ ăn, còn một người lúc nào dọn phòng cũng sẽ trừng mắt nhìn mình rồi mắng chửi vài câu.

Ma đạo cự phách đều như vậy sao?

“Rất cao. Nếu không phải vậy, thì cả ma tu cùng đạo tu cũng sẽ không đến mức cùng chú ý đến ngươi.” Thu Thiển nhìn Chu Tự mở miệng trả lời.

“ Chuyện liên quan đến ta tại sao lại để lộ ra phong thanh vậy?” Chu Tự hỏi.

Về vấn đề này thì Thu Thiển lắc đầu:

“Ta không biết, gần đây ta cũng mới biết được những chuyện liên quan đến ngươi.”

Chu Tự không có hỏi lại, lần sau gặp lại ba mẹ thì tự mình hỏi một chút là được.

Chu Tự mở 《 Kinh Chu Thiên 》 ra đọc, phát hiện cái thứ này lại viết mấy thứ thật là phức tạp.

“Chỉ cần ta học được cái này là liền bảo đảm được sự an toàn của bản thân đúng không?” Chu Tự hỏi.

Việc tu chân rất dễ thu hút người khác.

Mặc dù phụ thân nói rằng hắn không có thiên phú, nhưng mà hắn vẫn đương nhiên không thể bỏ qua, có thể thử một chút.

“Cũng không phải.” Thu Thiển đặt cái thìa nhỏ dùng để ăn điểm tâm xuống, nói khẽ:

“ Ta công nhận《 Phá Thiên Ma Thể 》 là công pháp ma đạo hung tàn nhất, đáng sợ nhất. Tuy đối với địch nhân là vô cùng khủng bố nhưng đối với chính mình cũng vô cùng tàn nhẫn.

Nó rất cương mãnh cùng tàn bạo. Đừng nói người bình thường, cho dù là thiên tài tu luyện thì cũng khó có thể khống chế.

Nếu cưỡng ép tu luyện thì đa số sẽ bị tính cách vặn vẹo.

Lúc nào tu luyện đến trình độ nhất định, thì đều sẽ phải chuyển sang tu loại khác.

Căn bản là nếu tiếp tục thì không cách nào chịu đựng.

Từ thể phách lẫn tâm thần, đều là như vậy.

Nhưng một khi có thể thừa nhận được thì sẽ có thực lực mạnh đến nỗi để cho tất cả mọi người phải kiêng kị.

Vì vậy cha ngươi mẹ mới nói ngươi tu luyện cái này, quả thật có thể uy hiếp không ít người.

Ngươi rất ít có khả năng học được Phá Thiên Ma Thể, cho dù là học được thì ta cũng không khuyến khích ngươi học.

Mà 《 Kinh Chu Thiên 》 là công pháp ta chọn ra để nhập môn một cách dễ dàng nhất, nó cũng có chút nhu hòa.

Dùng để đặt nền móng hết sức phù hợp.

Cũng không phải để ngươi dùng để đối địch. Mà là khi vạn nhất bị người khác gặp được, thì tốt nhất là để cho bọn họ biết rõ ngươi không phải người bình thường, mà chỉ là đang giả bộ làm người bình thường.”

Chu Tự:“……”

Hắn có cảm giác giống như là những sinh hoạt bình thường sắp kết thúc, không biết có ảnh hưởng rõ ràng đến những dã thú kỳ quái kia không.

Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy vẫn là nên biết rõ ràng về việc Tu Chân giả mạnh đến bao nhiêu.

“Tu Chân giả đều rất mạnh ư?”

“Cũng không phải là tất cả.” Thu Thiển nhìn món điểm tâm ngọt, bắt đầu có chút hối hận, món này ngọt quá nàng ăn không vào. Lần này thì biết hất vào người nào bây giờ?

Nàng ngẩng đầu nhìn Chu Tự, mở miệng tiếp tục giải thích:

“Tu chân có phân chia cảnh giới, từ cửu phẩm đến nhất phẩm.

Phân ra thượng, trung, hạ.

Từ cửu phẩm đến thất phẩm là tam phẩm hạ cấp, từ lục đến tứ là tam phẩm trung cấp, từ tam đến nhất là tam phẩm thượng cấp.

Trung và thượng không nói tới, nói một chút về tam phẩm hạ cấp đã.

Tam phẩm này theo thứ tự là: Cửu phẩm Lâm Giả, bát phẩm Binh Giả, thất phẩm Đấu Giả.

Khác biệt trong đó quá nhiều, thực lực sai biệt cũng không ít.

Cửu phẩm hấp thu Linh khí, mọi mặt của cơ thể đều được đề cao; bát phẩm sẽ có thần thông, có thể ngự bảo giết địch; thất phẩm thì sẽ tinh thông thuật pháp, có thể gia trì cho pháp bảo, thiện chiến hơn nhiều.

Ta bây giờ là bát phẩm Binh Giả, cách thất phẩm không xa.”

“Mỗi một phẩm lại phân ra thượng, trung, hạ, viên mãn đúng không?” Chu Tự mở miệng hỏi.

“Không có.” Thu Thiển lắc đầu, nhẹ giọng nói:

“Mỗi một phẩm đều có tiến độ, nhưng không có phân chia cụ thể. Nhưng thật ra là vẫn có đỉnh phong như người vừa nói.

Những thứ khác kỳ thực nhìn vào năng lực cá nhân.”

Lấy thực chiến làm chủ, Chu Tự hiểu rõ. Sau đó hắn chỉ chỉ vào một tòa cao ốc bên ngoài hỏi:

“Cửu phẩm Lâm Giả, có thể thổi bay tòa cao ốc kia bằng một đấm không ?”

Thu Thiển nhìn về hướng Chu Tự chỉ, thấy đó là một tòa cao ốc bảy tầng với hai tòa nhà nối liền nhau:

“Không thể, cửu phẩm Lâm Giả so với người bình thường mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng không có khoa trương như vậy.”

“Thế bát phẩm Binh Giả thì sao?” Chu Tự lại hỏi.

Lần này Thu Thiển trầm mặc một lúc như là đang ngẫm nghĩ, rất nhanh nàng vẫn lắc đầu:

“Không hẳn.”

“Thế Thất phẩm Đấu Giả thì có thể chứ?” Chu Tự cảm thấy hẳn là có thể.

“Quả thật có thể, nhưng cũng không thể dễ dàng một kích đánh nát như ngươi nói.” Thu Thiển trả lời.

Chu Tự khẽ gật đầu, nghĩ thầm hình như cũng không mạnh lắm.

Nghìn năm công lực của hắn có thể phá nổ mấy tòa nhà.

Đương nhiên, Tu Chân giả rất đặc thù, cẩn thận một chút vẫn là tốt hơn.

“Ngươi trở lại tu luyện đi, nhớ kỹ là không được nóng vội, nếu không rất dễ xảy ra vấn đề.” Thu Thiển nói thêm một chút về mấy hạng mục tu luyện.

Lúc này điện thoại di động của nàng đột nhiên vang lên.

Thu Thiển cầm điện thoại lên xem, lập tức chân mày nàng hơi nhíu lại.

Sau đó nàng liền đứng dậy tạm biệt Chu Tự:

“Ta cũng cần rời đi rồi, nếu có vấn đề về tu luyện thì có thể hỏi ta.”

Sau khi Chu Tự gật đầu, Thu Thiển liền cất bước rời đi, nàng cụp mắt ngắm món điểm tâm ngọt, nghĩ thầm: "Cuối cùng cũng không phải ăn cái món này rồi."

Chỉ là đi được nửa đường, nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Chu Tự, nói:

“Đúng rồi, loại nữ nhân vừa nãy kia sau này ngươi vẫn không nên gặp mặt nữa.

500 đồng, cha mẹ ngươi vất vả không ít thời gian mới kiếm được.”

Chu Tự:“……”

Đã nói rồi, đó là một sự hiểu nhầm.

Bất quá không đợi hắn giải thích, Thu Thiển đã rời đi rồi.

Nhìn đối phương rời đi, Chu Tự than nhẹ.

“Hô~”

“Xem mắt thất bại rồi.”

Nhìn thân ảnh Thu Thiển rời đi, hắn phát hiện đối phương quả thật là rất đẹp.

Ngũ quan tinh xảo, da dẻ trắng nõn hồng hào, tóc cột cao, tóc mái hai bên dài, có khí tức thanh xuân.

“Ánh mắt của mẹ quả thật là tốt, cơ mà hình như nàng đến không phải là để xem mắt, mà chỉ là đến nói với ta một số chuyện đã xảy ra.

Về phần tu luyện có vấn đề liên hệ nàng thì…”

Căn bản là Thu Thiển không có lưu lại phương thức liên lạc.

Mà phương thức nàng vừa dùng để rời đi chẳng phải là kiểu “bạn tôi có việc nên tôi phải rời đi” sao?

Dù sao cũng đã thất bại rồi. Sự tình 500 đồng hắn cũng không có ý định giải thích lại.

Bất quá việc tu luyện khi trở về lại có thể thử một chút.

Có khi lại thành công thì sao?

Từ nay về sau phong cách của hắn là trường kiếm dạo thiên nhai, ngự kiếm giữa thiên địa.

Lắc đầu, Chu Tự đứng dậy rời đi. Ngày mai còn phải tìm việc làm, trước phải nuôi sống chính mình đã.

Chẳng qua là mới vừa tính toán rời đi, hắn lại bị một nhân viên phục vụ ngăn cản.

“Có chuyện gì sao?” Chu Tự có chút tò mò hỏi.

“Tiên sinh là muốn dời khỏi đây sao?” Đó là một nữ nhân viên phục vụ, cực kỳ lễ phép.

“Ừ.” Chu Tự gật đầu.

Hắn không hiểu cho lắm.

“Vậy! Ngài có tiện để thanh toán hóa đơn không?” Nữ nhân viên phục vụ mỉm cười, khách khí hỏi.

“A?” Chu Tự sửng sốt, lúng túng nói lời xin lỗi:

“Xấu hổ quá, ta quên mất. Bao nhiêu vậy?”

Việc đi xem mắt rồi đối phương vội vã rời đi không thanh toán, mình phải trả tiền là điều bình thường.

Sau khi Chu Tự thanh toán xong các loại hóa hơn cho Thu Thiển, nữ nhân viên phục vụ chỉ vào chỗ của nữ nhân áo da lúc trước hỏi:

“Tiên sinh, vị khách vừa dời đi ở bên kia cũng là bằng hữu của ngài ạ?”

Chu Tự:“……”

Giờ khắc này, hắn mới cảm thấy mình thua thiệt.

Mặc dù không có bao nhiêu tiền, nhưng vẫn là thua thiệt.

Xem mắt thất bại, tính tiền hộ coi như là xong, thế mà hắn còn phải tính tiền cho nữ nhân khiến hắn bị hiểu lầm nữa.

Hắn còn chẳng biết cô gái kia là ai.

Cẩn thận nghĩ một chút, Chu Tự phát hiện người kia hình như rất sợ Thu Thiển.

“Họ biết nhau sao?”

Hắn cảm thấy chỉ có nữ nhân kia đơn phương nhận biết.

Rời khỏi quán cà phê, Chu Tự liền mang theo hai bản bí tịch đi thẳng về nhà.

Chỉ là trên đường trở về, hắn nhìn thấy một cô gái nhỏ, váy dài quá gối, lưng đeo ba lô nhỏ, buộc hai cái bím tóc hình tiểu long bao.

Nàng đứng ở ngã tư đường nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng lại nhìn bản đồ trong tay.

Rất nhanh cô gái nhỏ liền lộ ra sắc mặt “thì ra là thế”, tiếp theo liền hướng về hướng bên trái đi tới.

Chu Tự thì hướng về bên phải mà đi, hắn cảm thấy cô gái nhỏ này có chút kỳ quái.

Nhìn bản đồ?

Là chơi trò tìm kho báu sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK