Chung Hổ không thể hiểu nổi người trước mặt này, Thượng Cổ cự mãng thì cũng chỉ có chín đầu mà thôi, moi đâu ra con nào có 30 cái đầu.
Bất quá hắn cũng không dám hỏi nhiều, đối phương hỉ nộ vô thường, chỉ cần không cẩn thận một chút. . .
Chung Hổ nhìn thoáng qua vị trí trống dưới chân Chu Tự, chỉ cần không cẩn thận một chút là hắn có thể bổ sung vào vị trí kia.
Hắn không dám suy nghĩ nhiều.
Xung quanh tất cả đều là thi thể Lân Hổ.
Đống thi thể Lân Hổ cứ như vậy mà nhìn hắn, giống như là muốn kéo hắn vào trong thế giới của bọn nó vậy.
Nếu như có thể, thì sau khi trở về hắn nhất định sẽ không nuôi Lân Hổ nữa.
Lúc này hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Chu Tự đang đứng dưới ánh trăng, không biết có phải ảo giác hay không nhưng nhìn bộ dạng của người này hình như là hết sức hưng phấn.
Chu Tự quả thật là có chút hưng phấn, nghe xong cái tên đại địa thần khuyển liền là biết là phi thường mạnh mẽ rồi.
Lâu lắm rồi hắn không có toàn lực đấm ra một quyền, một quyền mà khi đánh ra liền chặt sông chém núi.
Câu này của hắn cũng không phải là vui đùa.
Bây giờ vẫn còn 90 phần trăm nghìn năm công lực để nhìn xem tình huống cụ thể thế nào.
Lúc này hào quang đã tới gần, tiếng bước chân cũng theo đó mà truyền đến, nặng nề cùng mạnh mẽ.
Nghe thôi cũng biết không phải là động vật nhỏ.
Chung Hổ cũng nhìn về hướng hào quang, dường như là đã quên đi thương thế của mình.
Đông!
Đông!
Ở sau rừng cây, ánh sáng bắt đầu xuất hiện, hình dáng to lớn của quái thú cũng đã hiện lên trong mắt của hắn.
Nhìn qua bằng mắt thường thì con quái thú là một con cự khuyển to cỡ con trâu, trên người nó hiện ra hồng quang, màu lông giống như đỏ sậm.
Xứng đôi với hình dáng cường tráng này là ba cái đầu khổng lồ đầy uy nhiêm.
Dưới chân của nó có đại địa ký hiệu, ký hiệu phát ra quang huy màu trắng rực rỡ vây quanh con chó ba đầu trông cực kỳ uy vũ bất phàm, nó đứng ở đó trông giống như là một ngọn núi lớn không có cách nào lay động vậy.
Trong nháy mắt khi Chung Hổ nhìn thấy nó, tâm trí hắn giống như bị nhận chấn động to lớn vậy.
Đây là thần uy đến từ đại địa thần khuyển.
Cái này. . .
Căn bản là bất khả chiến bại.
Ở bên trong Thất phẩm Đấu Giả, tuyệt đối là không có người nào là đối thủ của thần khuyển này.
Cho dù là tam phẩm trung cấp cũng không có tác dụng chút nào.
Đại địa thần khuyển mang theo đại địa chi uy, cho dù chỉ là ấu khuyển, thì bọn họ cũng không thể nào địch nổi.
"Xong rồi. . ."
Thanh âm tuyệt vọng vang lên, ba cái đầu của đại địa thần khuyển trực tiếp liếc mắt nhìn hắn, cái nhìn này suýt nữa khiến thương thế chút ổn định của hắn sụp đổ hoàn toàn.
Đây chỉ là cái liếc mắt bình thường.
Đại địa chi uy quả nhiên là thần bí khó lường.
Sau đó hắn lại nhìn thấy đại địa thần khuyển quay đầu nhìn về phía Chu Tự.
Chu Tự cũng ở chỗ này cũng quay đầu nhìn về phía đại địa thần khuyển.
"Sẽ có đánh nhau sao?" Trong lòng của hắn bắt đầu có nghi vấn này.
Nhưng mà hắn lại cảm thấy đại địa thần khuyển dường như bất khả chiến bại.
Lúc này sáu con mắt của đại địa thần khuyển đều rơi trên người Chu Tự, bầu không khí có chút đông cứng, giống như là một giây sau sẽ trực tiếp đánh nhau vậy.
Chung Hổ không dám thở mạnh, sợ mình quấy rầy hai đại nhân vật này.
Thế nhưng khi mà bầu không khí đang đạt tới điểm đóng băng sắp đến lúc bộc phát, thì có một việc làm hắn ngây ngẩn cả người.
Đại địa thần khuyển đã di chuyển, nhưng mà cách di chuyển lại không giống với dự đoán của hắn.
Nó, nó nó nó như thế nào mà lại nằm xuống rồi?
Rất nhanh hắn lại cảm thấy tam quan vừa dựng lại của mình lại sụp đổ một lần nữa rồi, âm thanh mà đại địa thần khuyển phát ra lại nghe có vẻ hết sức sợ hãi, đã thế câu nói mà nó lại ra lại gây sốc cho mọi người:
"Thưa Ngài, lần này thật sự không phải là tiểu nhân cố ý tới gần tòa thành này, do tiểu nhân có nhiệm vụ trong người nên không thể không tới đây để vẽ.
Tiểu nhân thật sự không có ý quấy rầy ngài."
Chung Hổ ngã xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Hóa ra là hắn đang nằm mơ.
Người mà ngay cả đại địa thần khuyển cũng không dám trêu chọc, thế mà sao hắn lại đi chọc vào cơ chứ?
Ngủ đi, ngủ đi.
Cùng ngủ với chư vị Lân Hổ thôi.
Chu Tự nhìn qua chó ba đầu trước mặt có chút kinh ngạc, quả thật là giống với con chó ba đầu lúc trước gặp phải.
Nhưng mà hắn nhớ là khi đó đã đánh vỡ hai cái đầu rồi, giờ sao lại còn nguyên ba cái đầu thế này?
Mà con chó này quả thật không phải là con chó hoang bình thường.
"Ngươi là đại địa thần khuyển?" Chu Tự mở miệng hỏi.
Sau đó hắn đi tới.
Thấy Chu Tự đi tới đây, đại địa thần khuyển bị dọa, trong lúc nhất thời muốn chạy khỏi nơi này.
Nhưng nó không dám chạy trốn.
Bởi vì nó biết rõ, cho dù chạy trốn thì cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Lần trước chính là như vậy, rồi bị bắt lại.
Sau đó. . .
Suýt nữa là bỏ mình
"Tiểu nhân chỉ là ấu khuyển, tình cờ bị phái đến phụ cận Thanh Thành để mở ra cơ duyên, trưởng bối trong nhà nói Thanh Thành không hề có người nào lợi hại.
Là do ánh mắt chúng nó thiển cận, căn bản là không biết nơi này là đạo tràng của Ngài." Ánh sáng trên người đại địa thần khuyển phát ra rực rỡ, phi thường phẫn nộ với trưởng bối trong nhà.
Cái gì mà không có cường giả cơ chứ? Thiếu chút nữa là bị người ta đập ba cái là chết rồi.
Nguyên nhân phải đập đến tận ba cái chủ yếu vẫn là do nó có ba cái đầu.
Nếu như chỉ có một cái đầu, thì có khi nó bị đập một cái là chết rồi.
"Chó con á." Chu Tự nhìn chung quanh một chút, chó con mà cũng to như con trâu thế kia thì con chó trưởng thành thì phải to đến như thế nào?
"Đúng thế, thưa Ngài." Đại địa thần khuyển lập tức gật đầu.
Thấy Chu Tự đang nhìn mình, da đầu của ba đầu chó lập tức tê dại.
"Mấy cái đầu của ngươi sao lại mọc ra rồi?" Chu Tự chọc chọc vào cái đầu của đại địa thần khuyển.
Ba cái đầu này là đầu thật.
Bị Chu Tự chọc vào đầu, đại địa thần khuyển kinh hãi đến mức không dám cử động.
"Đại, đại địa che chở." Đại địa thần khuyển trả lời.
Chu Tự cũng không để ý, mà là hỏi tới vấn đề cơ duyên:
"Cơ duyên là ngươi do mở ra. Vậy ngươi có thể thích đem cơ duyên cho người nào thì cho hay không?"
"Thưa Ngài, không thể được. Chúng ta chỉ phụ trách mở ra cơ duyên, kỳ thật bên trong nơi đây có cơ duyên ở gần, cho nên mới mở ra ở chỗ này.
Sau khi mở ra, độ khó tiến vào là mới có thể điều chỉnh." Đại địa thần khuyển trả lời cẩn thận từng li từng tí một.
"Cơ duyên sẽ là cái gì?" Chu Tự tiếp tục hỏi.
Quả thật hắn không hiểu rõ sự tình Tu Chân Giới nhiều lắm, chị Nguyệt cũng không rõ ràng lắm bên trong cơ duyên sẽ có cái gì.
Đại địa thần khuyển nói cơ duyên mở ra cũng không hề có quy luật gì.
"Nghe nói ở chỗ sâu nhất sẽ gặp được một vị lão giả, vị lão giả này có thể giải thích tất cả nghi hoặc của mọi người.
Trưởng bối trong nhà nói thế, rất có khả năng là trí giả.
Những thứ khác tiểu nhân cũng không biết." Đại địa thần khuyển nói ra.
Trí giả?
Trí tuệ cổ thụ?
Hay là Solomon?
Thật sự 72 con quỷ của Vua Solomon sao?
"Lúc nào cơ duyên chi địa mở ra vậy?" Chu Tự lại hỏi tiếp.
Cái này cũng là một cái bí ẩn, vì chị Nguyệt cùng mọi người cũng đang đợi cái này.
Nếu cơ duyên chi địa kết thúc, thì đại khái Thanh Thành có thể tĩnh lặng một khoảng thời gian.
Đại đa số mọi người không có lý do ở lại phụ cận, thế nên không cần lo lắng có người tìm hắn gây phiền phức.
"Ngài cảm thấy lúc nào thì mở được ạ?" Đại địa thần khuyển cẩn thận hỏi Chu Tự, sau đó lại bổ sung thêm một câu:
"Ngài thấy lúc nào phù hợp thì tiểu nhân mở lúc đó."
Nói xong đại địa thần khuyển liền im lặng nhìn Chu Tự, chờ đợi kết quả.
Chu Tự là trầm mặc một hồi, chừng nào thì phù hợp để bắt đầu nhỉ?
Hiện tại hắn không có ý nghĩ đi dạo qua cơ duyên lúc nó được mở ra,cũng chưa thể nói là được hay mất, dù sao đối với hắn dường như tác dụng của cơ duyên cũng không lớn.
Nhưng mà qua mười ngày hắn lại có thể sử dụng được hiệu ứng đặc biệt, khi đó hẳn là nên tìm một ít dã thú hoặc là một số người để thử một vài chiêu.
Nếu như cơ duyên kết thúc, thì không thể tìm được người để luyện chiêu rồi?
Có mấy tên kia ở đây thì xung quanh mới có dã thú, hắn cũng có thể động thủ với Tu Chân giả.
Vì vậy. . .
"Tốt nhất là mở ra sau mười ngày nữa."
Bọn người Hàn Tô cũng muốn đi vào cơ duyên chi địa, nếu chị Nguyệt không mang theo hắn đi cùng thì hắn cũng có thể để bọn người Hàn Tô đưa hắn đến.
Đi đến đó để thử một chút hiệu ứng đặc biệt của mình.
Hiệu ứng đặc biệt nha, sau này hắn không phải là đại hiệp của võ hiệp nữa, mà là đại hiệp của tiên hiệp.
"Vậy thì ngày thứ mười một mở ra cơ duyên chi địa." Đại địa thần khuyển lập tức đáp lại, sau đó cẩn thận nói:
"Thưa Ngài. Đợi chút nữa tiểu nhân phải rống lên một tiếng, để truyền tin rằng cơ duyên sắp mở ra, không biết có quấy rầy đến Ngài không?"
"Đợi ta đi xa thì ngươi mới rống." Chu Tự trả lời.
Đại địa thần khuyển lập tức gật đầu, ba cái đầu phi thường đồng bộ.
Ngài quả nhiên là rất cởi mở, thật sự là cảm động nha.