• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được câu nói cuối cùng, Chu Tự có chút kinh ngạc.

Những lời này sao lại không nhất quán với nhau như vậy?

Sẽ không mặc đồ nên tương đối ít đi ra ngoài, là có ý gì?

Nghĩa là ở trong phòng sẽ mặc tương đối ít quần áo, nên báo cho hắn để chuẩn bị tâm lý?

Vừa nghĩ tới liền thấy là không khả năng.

Bất quá, hắn cũng không cảm thấy Thu Thiển mặc quần áo quá ít, bộ váy mà nàng mặc lúc lần đầu tiên gặp mặt cũng rất bình thường, còn có thiên hướng hơi bảo thủ.

Sau đó hắn lại nhớ lại bộ dạng của Thu Thiển đến ngày hôm qua.

“Nàng đang giải thích việc ngày hôm qua sao?” Chu Tự trong nội tâm có chút bất ngờ.

Bất quá ngày hôm qua Thu Thiển quả thật hết sức hợp thời trang, có điều quần áo lúc ấy mặc cũng không ít.

Trời tháng tám mà mặc như thế thì nóng chết đi được.

Mặc một cái áo dài tay cộng thêm một cái áo khoác là phi thường nhiều rồi.

Bất quá khi thấy hắn, nàng liền đổi thành bộ dáng bình thường.

“Nàng sợ rằng ta sẽ hiểu nhầm nàng là loại thiếu nữ bất lương sao?”

Hóa ra ma tu cũng không phải là thiếu nữ bất lương?

Chu Tự cũng không có suy nghĩ nhiều, đối phương đã chuyển đến rồi giờ muốn tìm hiểu cũng không khó lắm.

Có điều đối phương đã giải thích sự hiểu nhầm của bản thận, vậy nên hắn cũng định giải thích một chút hiểu lầm lúc xem mắt.

Mặc dù lúc ấy đã giải thích qua một lần, nhưng mà vẫn phải chính thức giải thích thêm một lần nữa.

Vốn định mở miệng thì đột nhiên chị Nguyệt dụi dụi mắt đi tới, bộ dạng có vẻ như đang ngái ngủ:

“Vừa rồi ai nhắc tên ta vậy?”

Chu Tự vờ như không thấy chị Nguyệt, quay đầu đối với Thu Thiển nói

“Sự tình 500 đồng kia là hiểu lầm.”

“Ta hiểu.” Thu Thiển trả lời.

Chu Tự:“……”

Nhìn kiểu gì thì ngươi cũng có vẻ là không hiểu nha.

Lúc này Thu Thiển cúi mặt nhìn món cháo trứng muối thịt nạc nàng nấu để ăn sáng, trong nội tâm có chút hối hận Nấu nhiều quá rồi, nhiều thế này thì bao giờ mới ăn hết được? Từng này cháo thì cho ai ăn?

Chu Tự đã không còn ý định giải thích thêm lần nữa, hắn quay đầu nhìn về phía chị Nguyệt đang đến gần có chút hiếu kỳ

Lúc này chị Nguyệt đang mặc bộ đồ gấu nhỏ, trên đầu còn có một cái mũ khoác hình đầu gấu.

“Chị Nguyệt, chị không nóng sao?” Chu Tự hỏi.

Bộ đồ này khá là dày, phòng ngủ lại không có điều hòa.

Lúc trước ba mẹ nói là vì để tiết kiệm tiền nên bọn họ chỉ có thể dùng quạt điện.

Hắn vì để tiết kiệm tiền nên cũng không thấy nóng.

Khi đó cũng sắp đến kỳ thi đại học, cha mẹ liền lắp điều hòa cho hắn, khiến hắn cảm động một hồi. Làm hắn quyết tâm sẽ thi tốt vào đại học, rồi sau này khi kiếm được tiền chuyện đầu tiên chính là mua cho cho ba mẹ một cái điều hòa.

Đến tận khi ra trường hắn vẫn không quên cái quyết tâm này.

Nhưng mà không biết tại sao đến bây giờ quyết tâm đấy của Chu Tự đã không còn.

Ma tu cự phách còn phải lắp điều hòa để làm gì vậy?

“Không đáng yêu sao?” Chu Ngưng Nguyệt ngáp một cái rồi hỏi Chu Tự.

“Đáng yêu thì vẫn là đáng yêu, thế nhưng nóng thế mà chị chịu được sao?” Chu Tự trả lời.

“Thế thì đi mua điều hòa đi?” Chu Ngưng Nguyệt hỏi.

“Chị Nguyệt, ăn cơm thôi.” Chu Tự cúi đầu ăn cơm, không muốn nói thêm.

“Chị Nguyệt là thất phẩm Đấu Giả, trong cơ thể có hàn khí vận chuyển, thế nên sẽ không nóng.

Hơn nữa bộ đồ gấu nhỏ là đồ vật cha mẹ người chế riêng làm quà tặng cho nàng nhân dịp lễ thành niên, là đỉnh cấp pháp bảo hiếm có trong Tu Chân Giới.

Bộ đồ có kèm thêm cả công năng làm mát.” Thu Thiển ở bên cạnh giải thích.

Thấy Chu Tự ăn xong, nàng lập tức múc thêm một bát lớn nữa cho Chu Tự.

Chu Tự:“……”

Bộ đồ gấu nhỏ là thần khí, hắn hiểu.

Mặc vào là toàn bộ thuộc tính tăng thêm.

Chỉ là, hình như là hơi nhiều cháo quá rồi?

Nói ra lúc này thì có hơi xấu hổ.

Thu Thiển vẫn là khách, hắn không thể từ chối mọi thứ được.

Nhưng mà…

Tại sao khách khứa lại lấy thêm cơm cho chủ nhà, không phải theo lẽ thường chủ nhà phải lấy cơm cho khách hay sao?

Bỏ qua thắc mắc, hắn quay đầu nhìn về phía chị Nguyệt giờ đã ngồi yên vị ở trên ghế, phát hiện ra hình như mình không có lễ thành niên.

Hắn bị phân biệt đối xử rồi.

Chỉ là hắn cũng không để chuyện này trong lòng, hắn cũng chẳng thích trò tặng quà.

“Lễ thành niên là cái gì?” Chị Nguyệt vừa ăn cháo, ánh mắt vừa híp lại:

“Ta mới có tám tuổi, vẫn còn ở tuổi thay răng nhá.”

Chu Tự cùng Thu Thiển đều lười để ý đến câu nói này của chị Nguyệt.

“Đúng rồi, cha mẹ nói tuổi của các ngươi cũng không cách nhau là bao, vậy thì ai lớn tuổi hơn ai?” Chu Ngưng Nguyệt tò mò hỏi

Chu Tự nghi hoặc nhìn Thu Thiển, hắn căn bản không biết Thu Thiển cụ thể là bao nhiêu tuổi.

Nhưng nhìn qua có vẻ như vẫn rất trẻ, tầm mười chín hai mươi tuổi?

“Ta lớn hơn năm…”

“Năm tuổi?” Thu Thiển vừa mở miệng, Chu Ngưng Nguyệt đã kinh sợ hô lên.

Thu Thiển lườm chị Nguyệt, nghĩ thầm trong lòng rằng buổi trưa nên cho thêm cái thuốc gì vào thức ăn của chị Nguyệt mới không bị phát hiện.

“Năm ngày.” Nàng nói thẳng ra đáp án.

Chu Tự cũng có chút bất ngờ, bây giờ chính mình lại là người nhỏ tuổi nhất trong ba người?

Mặc dù chỉ nhỏ tuổi hơn so với Thu Thiển có năm ngày.

Ngừng một chút, hắn mở miệng nói với với Thu Thiển:

“Chị Thu?”

Thu Thiển:“……”

Nàng gật gật đầu, quyết định tối nay cho thêm một chút gia vị vào cơm của Chu Tự, giờ bị người ghét bỏ vì già rồi.

Lúc này nàng lại lấy thêm Chu Tự thêm một cháo.

Mặt mỉm cười.

Chu Tự:“……”

“Đúng rồi, chủ nhật chúng ta sẽ hành động, đến lúc đó ngươi đi theo bọn ta để mở mang kiến thức.” Chu Ngưng Nguyệt cầm thìa bắt đầu ăn cháo.

“Các ngươi định làm gì?” Chu Tự hỏi.

“Rất đơn giản, hôm chủ nhật khi bọn hắn đang nỗ lực dẫn dụ ngươi ra mặt. Chúng ta sẽ đến đó rồi cho Thu Thiển giả trang ngươi để dạy bọn họ cách làm người, ta và ngươi chỉ việc ẩn giấu ở đằng sau âm thầm theo dõi.

Đánh cho bọn họ một trận thì có thể khiến bọn chúng im lặng một khoảng thời gian.” Chu Ngưng Nguyệt tỏ vẻ thờ ơ với lần hành động này.

“Hôm chủ nhật bọn họ sẽ ra ngoài?” Chu Tự cảm thấy bọn họ cũng sẽ không ngốc đến mức tới đây vào chủ nhật.

“Không cần lo lắng, chúng ta có nội gián bên trong bọn họ, đến lúc cần thì kích động một chút là được rồi.” Chu Ngưng Nguyệt trả lời.

“Liệu có thắng được không?” Chu Tự hỏi.

“Dễ như đi ăn sáng thôi.” Chu Ngưng Nguyệt ngẩng đầu nhìn Chu Tự, vẻ mặt tự hào.

Đó là sự tự tin của Thất phẩm Đấu Giả.

Chu Tự cũng không biết thất phẩm Đấu Giả mạnh bao nhiêu, từ trước tới giờ hắn mới chỉ động thủ với hai tu chân giả thôi.

Cũng không biết bọn họ có cấp bậc gì.

Bất quá chị Nguyệt tự tin như vậy, thì hẳn là không có vấn đề gì.

Chủ nhật đi mở mang kiến thức một chút cũng tốt, xem một chút Tu Chân giả mạnh bao nhiêu.

“Mấy ngày nay, ngày nào người cũng phải ngồi trong trận pháp để tu luyện mới có thể miễn cưỡng tiến vào cửu phẩm. Còn muốn vào bát phẩm thì khó khăn hơn, đến lúc đó ta đi tìm cha mẹ lấy một ít đồ, giúp ngươi tăng tiến độ tranh thủ sang năm thăng cấp lên bát phẩm.” Chu Ngưng Nguyệt vỗ ngực, mạnh miệng nói.

“Vậy còn thất phẩm?” Chu Tự hỏi.

Sang năm mới có thể lên bát phẩm, hình như là hơi chậm. Ma chủng của hắn nửa tháng nữa là có thể lên bát phẩm rồi?

Thêm nửa tháng nữa có khi có thể lên được tận thất phẩm.

“Thất phẩm? Thế thì phải lâu lắm mới lên được.” Chu Ngưng Nguyệt dùng thìa vỗ vỗ nhẹ lên môi, suy tư nói

“Dưới tình huống bình thường, tám tuổi ta lên được cửu phẩm, mười ba tuổi thăng cấp bát phẩm, sau mười năm tuổi mới lên được thất phẩm. Vì vậy nếu ngươi muốn lên đến thất phẩm chắn hẳn phải mất bốn đến năm năm.”

“Vậy năm nay chị Nguyệt hai mươi ba tuổi?” Chu Tự hỏi.

“Có khi là hai mươi chín tuổi thì sao.” Thu Thiển tiếp lời.

“Ta bây giờ tám tuổi, các ngươi mới là hai mươi mấy tuổi.” Chu Ngưng Nguyệt giúp bọn hắn uốn nắn sai lầm.

”Tu Chân Giới là thiên phú càng kém thì tu luyện càng nhanh sao?” Chu Tự tò mò hỏi, chị Nguyệt phải mất mười năm mà sao hắn lại chỉ mất năm đến sáu năm?

“Không phải nha, ta lấy đỉnh cấp tài nguyên trong nhà ra đưa cho ngươi thì tu luyện mới nhanh như vậy. Còn nữa, công pháp ngươi tu luyện là Kinh Chu Thiên, Kinh Chu Thiên chính là cơ bản trong cơ bản, dễ dàng tu luyện nhất nên cũng là yếu nhất, đường càng dễ đi thì càng ngắn.

Nếu tu luyện công pháp này thì cũng chỉ tu luyện đến tam phẩm - hạ cấp.

Vì vậy sau khi lên đến thất phẩm, ngươi sẽ gặp nhiều khó khăn.

Mà ta lại khác, công pháp của ta là Cửu Chuyển Minh Thần Công, tuy khó tu hành nhưng cũng có nghĩa là cường đại hơn, con đường phía trước cũng xa hơn.

Có thể tu luyện thẳng tới cửu chuyển nhất phẩm, càng về sau tốc độ tu luyện lại càng nhanh hơn những người khác.

Cơ thể nhỏ đi mới có lợi.” Chu Ngưng Nguyệt nói ra.

“Vậy Thu Thiển tu luyện công pháp gì?” Chu Tự nhìn về phía Thu Thiển.

“Công pháp của ta không phải là những công pháp bình thường như trên công.” Ngừng một chút rồi nàng tiếp tục nói:

“ 《 Tịnh Linh Thần Khải 》 là tên của bản công pháp đó.”

Chưa từng nghe qua, Chu Tự cũng không để ý lắm.

Nhận thức của hắn với Tu Chân Giới cũng không được nhiều.

Bất quá để lên đến thất phẩm hình như cũng không phải là quá dễ dàng. Nhưng lúc cho ma chủng ăn, hắn lại cảm thấy việc lên thất phẩm cũng chỉ mất khoảng một tháng là xong.

Quả nhiên vẫn là do phiên bản bất đồng.

Hy vọng ma chủng cũng không biết suy nghĩ, sau khi lên bát phẩm cũng không đùa giỡn bằng cách không tạo lên hiệu ứng đặc biệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK