Hắn nhìn thấy Thu Thiển ngồi chồm hổm trên mặt đất, biết rõ đối phương chính là đang đợi hắn tới đây, trong lúc nhất thời Chu Tự cũng không biết nên cảm thấy thế nào.
Khi nhìn thấy Chu Tự rồi, Thu Thiễn cũng đứng lên, nàng cởi dây cột tóc trên đùi xuống rồi buộc mái tóc dài của mình lại.
Sau đó chắp tay sau lưng bước từng bước một từ từ đi qua bên người Chu Tự:
"Ta đi thay quần áo."
Âm thanh mang theo tiếng cười đắc ý.
Nhìn Thu Thiển trở lại phòng, Chu Tự cảm thấy có chút đau đầu.
Ma đạo thần nữ quả thật là không hiền lành.
Rất nhanh cánh cửa đã được mở ra, lần này Thu Thiển mặc một cái váy dài hơn một chút, cái tất dài quá gối vẫn còn, nhưng quần áo đã trở lại bình thường.
"Cái này có được không?" Thu Thiển nhìn Chu Tự hỏi.
"Đổi lấy bộ khác đi." Chu Tự trả lời.
Sau một lát, Thu Thiển lại một lần nữa mở cửa bước ra.
Lần này là một cái dài đến đầu gối, nhưng cái tất dài quá gối vẫn như cũ ở đấy.
"Cái này thì sao?"
"Đổi lại đi."
Lại là một hồi thời gian, cửa lại mở ra.
Đôi tất dài quá gối đã biến mất, lần này là váy liền áo, là bộ quần áo nàng mặc lúc xem mắt.
"Cái bộ quần áo này thì sao?"
Chu Tự nhìn Thu Thiển rồi thở dài một tiếng nói:
"Đổi lại bộ quần áo lần thứ hai chúng ta gặp mặt đi."
Nghe được câu này, Thu Thiển liền ra hiệu đồng ý, sau đó nghiêng đầu nháy mắt trái.
Chu Tự: ". . ."
Lần này chậm hơn một chút, bất quá cũng chưa đến hai phút cánh cửa đã mở ra, Thu Thiển bước ra ngoài, tóc cột cao đuôi ngựa, ăn mặc áo khoác màu đen, áo trong dài tay màu xám, phía dưới mặc quần ống rộng.
Áo khoác được kéo khóa lên tự nhiên đến bảy phần.
Đổi xong quần áo, Thu Thiển từng bước một đi tới trước mặt Chu Tự, giống như là để Chu Tự kiểm nghiệm.
Lần này tất nhiên là không có vấn đề, sau đó Chu Tự mở một cái kẹo que ra rồi đưa tới cho Thu Thiển.
Thu Thiển cắn một cái, rồi đi tới về hướng cửa chính.
Chỉ là lúc đi tới sau lưng Chu Tự, nàng mới nói khẽ:
"Ta nói này, lúc đi ra ngoài ta gần như sẽ không mặc mấy bộ ít vải, mấy bộ này cơ hồ là chỉ khi nào đi cùng ngươi đi ra ngoài mới là ngoại lệ."
"Được rồi, ta xuất phát đây, ngươi nhớ ăn điểm tâm đây." Thu Thiển lớn tiếng hơn một chút, sau đó mở cửa rời đi.
Bốp!
Cánh cửa lại một lần đóng lại.
Lần này nàng thực sự đã xuất phát.
Chu Tự nhìn cửa chính, có chút đau đầu.
Cái vị hôn thê này, tính cách có chút ác liệt.
Bất quá. . .
Hình như quan hệ hai người đã có chút thay đổi.
Nhưng mà, Thu Thiển làm như vậy là có nguyên nhân, hay là nhất thời nổi hứng?
Nếu nhất thời nổi hứng thì cũng may, nhưng nếu là có nguyên nhân. . .
Hắn căn bản không biết là nguyên nhân gì.
Thế này thì tương lai nhiều nguy hiểm lắm.
Sau đó hắn tự rót cho mình một cốc nước đun sôi, rồi ngồi ở trên ghế sa lon, chuẩn bị nhâm nhi cốc nước lọc này một lát.
Mặc dù bị Thu Thiển trêu đùa, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy Thu Thiển mặc như thế, hình như cũng không lỗ.
Về phần dây buộc đùi, hắn đã hiểu được nó có tác dụng gì.
Màu sắc của hai chân khá là đồng đều, khiến cho người ta trong lúc nhất thời mất tập trung.
Có thêm dây buộc vào đùi có thể gia tăng sự tập trung, đồng thời cũng lộ chiều sâu và gợi cảm.
Đương nhiên cũng có thể dùng để chứa đồ vật như đoản kiếm, ám khí v...v.... . .
Vừa nghĩ đến đây, Chu Tự liền hiểu ra.
Sau này vẫn không nên ở trước mắt Thu Thiển nhìn chằm chằm vào chân người khác thì tốt hơn, mặc dù chỉ là đang tự hỏi mà thôi.
Sau đó hắn uống nước đun sôi, nhắm mắt lại tính toán chợp mắt một hồi.
Hiện tại tình trạng của hắn rất tốt, ma chủng đã không còn vết nứt, nghìn năm công lực cũng đã tràn đầy.
Chỉ là không biết chuyện gì xảy ra, sau khi nghìn năm công lực đã đầy hắn có một loại cảm giác hết sức vi diệu.
Giống như còn có thể đọc thêm sách vậy.
Nhưng khi đọc sách cũng không có gia tăng nghìn năm công lực.
Hắn cẩn thận nghĩ lại, loại cảm giác này sau khi thăng cấp lên bát phẩm Binh Giả thì mới xuất hiện.
Có khi là vì khi thăng cấp sẽ mang đến biến hóa cho thân thể của hắn, cơ thể xuất hiện biến hóa, nghìn năm công lực cũng có thể xuất hiện biến hóa.
Tạm thời cũng không rõ ràng, đợi lên thất phẩm Đấu Giả có lẽ mới có thể rõ ràng hơn một chút.
Bất quá có thời gian rảnh rỗi có thể xem thử một chút các loại sách khác nhau.
Cũng không phải là cảm thấy nghìn năm công lực đổi thành vạn năm công lực, mà là. . .
Loại cảm giác này rất kỳ quái hết sức vi diệu, ngứa ngáy.
Bắt không được, thả không xong.
Bất quá cũng không vội, bây giờ đại sự hàng đầu là phải thử hiệu quả đặc biệt.
Hắn không thể chờ đợi được việc ra mắt hiệu quả đặc biệt rồi.
Ma chủng thì để cho nó tiếp tục nghỉ ngơi đi.
Không biết lần này cơ duyên chi địa phải hao phí bao nhiêu thời gian đây.
Ngày nghỉ mà lại có lương, thật là tốt.
Ặc.
Nghĩ tới đây, Chu Tự đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Ngày nghỉ mà có lương thì chỉ có hôm nay, nếu như mình ở lại bên trong hai ba ngày, thì. . .
Có tính là tự ý nghỉ việc hay không nhỉ?
. . .
. . .
Cổng vào cư xá.
Chu Ngưng Nguyệt đưa cho Thu Thiển một cái bánh bao:
"Bữa sáng của ngươi."
Thu Thiển nhận rồi cắn một cái, phát hiện đây là bánh bao chay.
"Chị Nguyệt, không phải nói là bánh bao thịt sao?" Thu Thiển hỏi.
"Bánh bao thịt bán hết rồi." Chu Ngưng Nguyệt vừa ăn bánh bao thịt vừa trả lời.
"Chị Nguyệt, muốn đến cửa hàng ăn sáng thì phải qua một con phố, sao chị trở về được?" Thu Thiển chuyển sang vấn đề mới.
Trên lý thuyết thì chị Nguyệt hẳn là tìm không thấy đường về mới đúng.
"Ta cũng không phải tiểu hài tử tám tuổi, sao lại lạc đường được?" Chu Ngưng Nguyệt lườm Thu Thiển rồi tiếp tục nói:
"Vừa nãy ngươi đang làm gì thế?"
"Làm cái gì làm làm cái gì vậy?" Thu Thiển giả ngu.
"Hử?" Chu Ngưng Nguyệt liếc mắt nhìn Thu Thiển nói:
"Ta cũng thấy rồi, mặc thiếu vải quá đấy.
Cuối cùng thì phải thử một chút, để xem vị hôn phu của mình có phải cầm 500 đồng nói chuyện lâu dài dưới ánh trăng hay không, đúng không?"
Thu Thiển mở to hai mắt:
"Chị Nguyệt, chị nhìn lén."
"Không có nha." Chu Ngưng Nguyệt nhún vai nói:
"Chính là lúc đi lên, vừa vặn lại thấy ngươi đóng cửa."
Chu Ngưng Nguyệt mặc váy, đeo túi chéo vai gấu con, tóc cột thành hai cái tiểu long bao.
Giống như là học sinh tiểu học đi trại hè vậy.
"Kỳ thực em cũng không làm cái gì, chỉ là đột nhiên thấy những việc làm trước kia của mình không đủ rõ ràng, cũng không giao tiếp tình cảm bao nhiêu.
Có chút nhạt nhòa.
Vì vậy em đổi một cách khác, để cho hắn hiểu rõ em hơn." Trong đôi mắt Thu Thiển mang theo ý cười.
"Hắn lúc nào đắc tội ngươi vậy?" Chu Ngưng Nguyệt cắn một miếng bánh bao rồi hỏi.
Thu Thiển: ". . ."
"Nếu như lúc đó Chu Tự để ngươi đi ra ngoài, thì ngươi sẽ làm sao?" Chu Ngưng Nguyệt tò mò hỏi.
"À thế à." Thu Thiển lấy ra một chai độc dược đưa cho Chu Ngưng Nguyệt xem.
Chu Ngưng Nguyệt: ". . ."
"Nếu hắn không có ngăn cản em, em liền lặng lẽ quay về thay quần áo, sau đó hạ độc hắn." Thu Thiển nói.
Nàng tất nhiên sẽ không giận mà trực tiếp mặc mấy bộ thiếu vải kia đi ra ngoài, nàng cũng không ngốc.
Có một số việc làm rồi sẽ rất khó quay đầu lại.
Để Chu Tự níu kéo vài ngày rồi quay đầu lại thì tốt hơn.
Mà đại khái nàng cũng còn đang thăm dò tính cách Chu Tự, nếu không phải vậy thì nàng cũng không dám loạn như thế.
"Ma tu quả nhiên là quá xấu rồi."
"Chị Nguyệt đang nói mình sao?"
"Tiểu hài tử tám tuổi, có thể có cái ý nghĩ xấu gì chứ?"
". . ."
"Lần này đi theo ta, phụ thân đã đưa cho ta một cái bản đồ hướng dẫn."
Sau một lát.
Bên trong ngõ cụt.
"Chị Nguyệt, đây là đâu?"
"Điện thoại đưa cho ngươi rồi, ngươi hỏi nó đi, cũng không phải là ta dẫn đường."
". . ."
. . .
. . .
Trời bắt đầu sáng.
Vùng ngoại ô bắt đầu xuất hiện không ít người.
Đều là ma tu.
Cầm đầu đám này là bảy người.
Đứng đầu trong số bảy người này chính là hai vị ma tu thất phẩm Đấu Giả đỉnh phong.
Một người mặc áo giáp đen kịt, một người có khuôn mặt lạnh lùng.
Bọn họ chính là Ma Sát Ma Uyên của Thiên Ma Điện cùng với thành viên Kinh Nghĩa của Thiên Vương Điện.
Năm người sau lưng bọn hắn đều là thất phẩm Đấu Giả, cơ hồ chính là người cầm đầu trong lần tham gia cơ duyên chi địa này.
Chung Hổ của Thập Nhị Tịnh Đường bất ngờ cũng ở trong đó, hắn không muốn tham gia, nhưng mà cũng cần phải đi cùng.
Nếu cần, vào thời khắc mấu chốt hắn sẽ đào ngũ hướng về phía Thánh tử, hắn cùng những người này khác biệt.
Bọn họ không có trải qua sự khủng bố của Thánh tử, căn bản không thể giải thích cái gì gọi là tàn nhẫn.
Thánh tử khi ấy rõ ràng không có khẩu xuất cuồng ngôn, không có biểu hiện khát máu, không có phóng thích uy nghiêm.
Nhưng mà hắn cảm thấy Thánh Tử thật sự tàn nhẫn.
Những người này sẽ không tin tưởng hắn, nên hắn cũng sẽ không báo cho những người này.
Thánh tử không có lộ diện, nghĩa là hắn không muốn khiến người khác biết mặt mình.
Mà một khi không vâng lời Thánh tử, sẽ phải chết.