"Hai màu sắc có thể tính là đặc biệt không?"
Trên bàn cơm, Chu Tự tò mò hỏi.
Hắn nói với Thu Thiển đám mây của mình có hai màu sắc, khiến nàng choáng váng.
"Cũng không phải đặc biệt lắm, chỉ là có chút nhanh."
Chu Ngưng Nguyệt cúi đầu cầm lấy laptop giống như đang định làm gì đó.
Bên trên laptop có rất nhiều trận pháp.
Bên cạnh còn có một mô hình nhỏ, có vẻ khá dễ mô phỏng cùng sửa đổi.
"Trên lý thuyết sự tiến bộ của ngươi hẳn là một tháng tăng lên một lần, nhưng một tuần lại xuất hiện hai lần tiến triển, nhất định là có vấn đề ở chỗ nào đó." Thu Thiển nghĩ một chút rồi nói:
"Có khả năng là ngươi có thiên phú ẩn tàng."
Chu Tự: ". . ."
Lần này hắn thật sự không làm gì, rất có thể là do ma chủng giở trò quỷ.
Nếu không phải vậy thì chính hắn thật sự là thiên tài.
Chẳng qua hắn mới nghĩ tới đây, chị Nguyệt đã mở miệng:
"Không nên suy nghĩ nhiều, ngươi có nhiều đồ vật giúp cho tu luyện như vậy mà, đối với thiên tài thật sự mà nói, cũng không chỉ hai loại màu sắc.
Về phần thăng cấp Kinh Chu Thiên tiến triển nhanh nhất, nhất là bây giờ."
Chu Tự cũng không để ý, sau đó hắn nhìn thấy chị Nguyệt không ngừng nghịch mô hình.
Thuận miệng hắn hỏi thăm:
"Chị Nguyệt, đây là đang làm trận pháp à?"
Với trận pháp, hắn dốt đặc cán mai, bộ dạng của chị Nguyệt hình như rất lợi hại.
"Ừ, trận pháp này có hiệu quả quá yếu, ta sẽ đổi vị đầu và đuôi, sau đó đem vị trí tương ứng đổi một lần.
Tiếp đó điều chỉnh thêm phần chi tiết, có thể tăng lên biên độ tăng trưởng." Nàng nói xong liền đã điều chỉnh xong.
Lúc này mô hình bắt đầu xuất hiện một đạo ánh sáng nhạt.
"Hoàn thành rồi." Chu Ngưng Nguyệt hài lòng cười.
Sau đó nàng đem một thứ nhìn như một tảng đá bình thường đặt ở giữa trận pháp, lúc này trên không trung xuất hiện một cột sáng thẳng đứng.
"Đưa tay đặt trong vòng ánh sáng, như vậy có thể xác định có thiên phú ẩn tàng hay không." Chu Ngưng Nguyệt đặt mô hình ở trước mặt Chu Tự.
Chu Tự đặt đũa xuống rồi để tay vào trong vòng ánh sáng.
Kỳ thực hắn cũng có một ít chờ mong, có người nào lại không hy vọng mình là thiên tài cơ chứ?
Nhưng mà. . .
Hắn bỏ tay vào một hồi lâu, khe hở lại không có phản ứng chút nào.
Thu Thiển cùng chị Nguyệt ở cạnh quan sát, vẻ mặt hai người cũng chưa thấy xuất hiện biến hóa.
Không thấy hai người kinh sợ, thì đã nói lên việc Chu Tự không phải là thiên tài.
Chị Nguyệt bảo Chu Tự tiếp tục ăn cơm, còn nàng thu lại mô hình cùng laptop.
"Chị Nguyệt, tình hình thế nào?" Chu Tự hỏi.
"Ừ. . ." Chu Ngưng Nguyệt suy tư trong chốc lát rồi chân thành nói với Chu Tự:
"Không có thiên phú ẩn tàng, nhưng lại xuất hiện trường hợp tu luyện nhanh hơn so với dự tính.
Vậy thì đã nói lên một việc."
"Việc gì vậy?" Thu Thiển đều có chút tò mò.
"Không có ẩn tàng thiên phú chính là thiên phú ẩn tàng lớn nhất." Chu Ngưng Nguyệt nhìn Chu Tự tiếp tục nói:
"Em trai, ngươi phải tin tưởng chính mình. Ngươi chính là tuyệt thế thiên tài vạn người chưa chắc đã có một."
Nói xong, Chu Ngưng Nguyệt liền cầm đũa lên rồi nói:
"Được rồi, vấn đề đã được giải quyết xong, ăn cơm thôi."
Chu Tự: ". . ."
Hắn vốn đang cảm thấy rất nghiêm túc, đột nhiên lại cảm thấy chị Nguyệt đơn thuần chỉ là muốn ăn cơm.
. . .
Chu Tự vẫn đi tới thư viện, đi làm một cách bình thường.
Hôm nay là thứ bảy, là ngày phát lương.
Tuần này tăng ca không nhiều lắm, chỉ có hai giờ, nhưng mà hình như hắn đã thấy Tô Thi đã ghi bốn giờ tăng ca.
Cũng không biết việc này đã bị điều tra ra chưa.
Mặc dù tuần này ông chủ số ba tăng thêm không ít công việc cho hắn, nhưng mà nếu có thêm riền tăng ca thì hắn cũng là có thể tiếp nhận.
Vừa phân loại sách vở trong thư viện xong, Chu Tự đã thấy chị Trình đi tới.
"Chị Trình, ta đã đặt cái chổi ở trong phòng tạp hóa rồi." Chu Tự ngay lập tức nói.
Hắn thấy rằng thay vì chờ đợi người khác hỏi, còn không bằng trực tiếp đem đồ vật đặt sang bên đó.
Hôm nay có sách mới lên kệ, vì vậy hắn thấy khá là bận bịu.
Chị Trình cười cười đồng ý, lúc này phía sau nàng có một thiếu nữ không cao lắm bước ra, nhìn qua bộ dạng cũng chỉ có mười bảy mười tám tuổi, tóc ngắn chưa tới vai, có chút thẹn thùng.
Nàng mang khuôn mặt ưu sầu, thuận tay đặt một tảng đá đặt ở trước quầy chỗ Chu Tự rồi nói:
"Cái này là cho Hàn Tô, đừng cho Tô Thi tới giúp việc cho chúng ta nữa."
m Túc - tài vụ thư viện, hình như cũng là tu chân giả.
Hai bên rất ít giao lưu, đại khái là chỉ có Tô Thi sẽ chạy tới chạy lui giữa hai bên.
Nhìn qua bộ dạng của đối phương, có vẻ như Tô Thi đã gây phiền toái cho nàng?
"Không nên nghĩ nhiều, Tiểu Tô mặc dù vô dụng, nhưng không đến mức quấy rầy người.
Là do nàng rất dễ nhìn." Chị Trình nhẹ nói nói.
Nghe được chị Trình nói vậy, m Túc liền cúi đầu trốn phía sau.
Văn phòng bên cạnh có nam nhân? Trong lòng Chu Tự đã có đáp án.
Không chỉ là nam nhân, còn có thể là nam đồng nghiệp mà cô ấy crush, nên vị tiểu cô nương tài vụ này lo lắng?
Tuổi xuân tươi đẹp nha, hắn lại chưa từng có cái tuổi xuân như thế này.
Hắn phải đi xem mắt, gặp phải vị hôn thê, vị hôn thê liền nói cho hắn biết sau này rất nguy hiểm.
Thu Thiển cũng không có loại biểu cảm của cô gái nhỏ như thế này.
Bất quá khi thấy Thu Thiển mặc giống như là bad girl, cũng hết sức thú vị.
Cuối cùng Chu Tự cũng nhận lấy tảng đá, cụ thể tiếp theo như thế nào thì cần hỏi ông chủ lớn cùng ông chủ số 2.
Cơ mà ai là ông chủ lớn nỉ, Hàn Tô hay là Minh Nam Sở?
Hàn Tô có vẻ ổn hơn, Minh Nam Sở nếu không bị quản thúc thì sẽ không làm việc.
Mặc dù thoạt nhìn thực lực Minh Nam Sở là mạnh nhất trong ba người, nhưng mà mạnh nhất cũng không nhất định lớn nhất.
Ví dụ như trong nhà của hắn.
Hắn cảm thấy mình có thể dùng một đấm, đấm cho chị Nguyệt khóc nhè, nhưng mà chị Nguyệt chưa bao giờ làm gì, càng đừng nói là đi nấu cơm.
Đương nhiên, Chu Tự cũng không quan tâm đến việc chị Nguyệt có chết đói hay không.
Đều là người trưởng thành rồi.
"Anh giai." Có một vị khách đến trước quầy.
Là một thanh niên, mặc một cái áo T-shirt bình thường, trong mắt có một chút tang thương, giống như đã trải qua đau thương từ xã hội.
Lúc này chị Trình và những người khác đã trở lại.
"Mời nói." Chu Tự khách khí nói.
"Là thế này, ta muốn hỏi một chút, ở chỗ này có một quyển sách, gọi là. . ." Thanh niên nghĩ một lúc mới tiếp tục nói:
"A, gọi là 《 Phương Trận Lục Quái 》."
Chu Tự nghĩ một lúc, quyển sách này hình như không phải là sách bình thường.
Đương nhiên, hắn cũng không chắc chắn vậy.
Thấy Chu Tự đang trầm mặc, thanh niên lại nói:
"Nếu như không có thì thôi, ta đã đi rất nhiều nơi cũng không có. . ."
"Giá sách thứ mười sáu số, hàng thứ tư từ trên hướng xuống, cuốn thứ ba ở ô đầu tiên." Chu Tự trả lời cắt ngang lời nói đối phương.
Nghe được Chu Tự nói vậy, thanh niên liền trừng mắt nhìn, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Nhưng rất nhanh hắn liền nói lời cảm ơn dù bán tín bán nghi, tiếp theo hắn liền đi đến giá sách bên kia.
Hắn tên là Lý Lạc Thư, một vị nam nhân đã trải qua nhiều bước ngoặt nhân sinh.
Bởi vì có chút chuyện, trong nội tâm hậm hực, nên tính toán sau này làm chút chuyện.
Nên hắn bắt đầu tìm 《 Phương Trận Lục Quái 》, hy vọng có thể nhận được trợ giúp.
Hắn tìm rất nhiều nơi cũng không có tìm được, thế mà nơi này đột nhiên lại có.
Khiến hắn có chút khó tin.
Rất nhanh hắn đã tới giá sách số 16, hàng thứ tư từ trên hướng xuống, ô đầu tiên cuốn thứ ba.
Hắn trực tiếp kéo quyển sách ra ngoài.
Trên bìa bất ngờ ghi 《 Phương Trận Lục Quái 》, hắn lật ra liền phát hiện đây đúng là quyển sách hắn muốn tìm sách.
"Thần nhân nha, thư viện lại bố trí một vị cao nhân như vậy ở đây sao?" Lý Lạc Thư kinh ngạc.
Bất quá hắn đã tìm được, nên định tìm một chỗ để nghiên cứu thử.
Nếu có cái gì không hiểu, lại có thể thử hỏi lại anh giai kia.
Chu Tự không để ý đến việc này, nên đem tảng đá đến phòng nghỉ.
Tiện thể bảo ông chủ lớn quản lý ông chủ số ba chặt một chút.
"Tốt, đúng rồi. Hôm nay sẽ giúp ngươi báo hai giờ tăng ca, ngươi nhớ lưu lại.
Chúng ta có không ít chuyện muốn nói, thứ Năm tới rất trọng yếu, việc liên quan thù lao cũng sẽ nói cho ngươi nghe.
Nếu việc tu luyện có vấn đề, hoặc là nhu cầu gì cũng có thể nói.
Ngươi nghĩ xem cần gì không." Hàn Tô nói ra.
"Tu Chân giả cần rất nhiều đồ vật, ngươi đã xem qua sách vở, sách ghi gì ngươi cũng nên phải biết, địa điểm ngươi hẳn là cũng biết." Minh Nam Sở vừa nói vừa gác chân lên chơi điện thoại.