• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa.

Chu Tự rời khỏi thư viện Đông Lâm.

Vẻ mặt nghi hoặc.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn đã trúng tuyển.

Có điều việc trúng tuyển lại rất tùy ý, làm hắn cảm thấy khuyết thiếu đi cảm giác chân thật.

Bình thường sau khi nộp đơn ứng tuyển, thì tốt xấu gì cũng sẽ để cho người dự tuyển viết lý lịch sơ lược, còn đây nhân viên quản lý thư viện vị gọi là Hàn Tô kia chỉ hỏi hắn mấy vấn đề.

Rồi cho hắn biết mình đã được trúng tuyển.

Mặc dù chỉ là công việc tạm thời, lương tính theo tuần, nhưng nó lại hết sức phù hợp hắn.

Một tuần một nghìn.

Lương cao.

“Sau khi hỏi tên rồi hỏi có phải người bản địa hay không, rồi còn hỏi có thích hợp để ngẫu nhiên tăng ca tầm hai giờ hay không. Sau đó liền trực tiếp thông báo trúng tuyển.

Cũng không biết thư viện khác có phải tùy ý như vậy hay không.”

Lắc đầu, hắn liền rời đi đường Đông Nhất Bắc, dự định trở về.

Hôm nay thứ bảy, ngày mai mới phải đi làm.

Tiền lương kết toán vào thứ bảy.

Một tuần đi làm sáu ngày.

Buổi sáng tám giờ rưỡi đi làm, chiều năm giờ rưỡi tan tầm.

Nếu có tăng ca, đúng tám giờ tan làm.

Một tuần nếu tăng ca nhiều, sẽ có tiền tăng ca.

Mặc dù không quá chân thật, nhưng mà Chu Tự hết sức ưa thích công việc này.

Hy vọng không phải gạt người.

Cũng hy vọng thư viện có thể kiên trì nhiều thêm mấy tháng.

Chiếu theo lời nói của Thu Thiển, tình cảnh hiện tại của hắn cũng không tốt cho lắm.

Sau này có thể ngay cả thời gian lên lớp thời gian cũng không có, vạn nhất lực lượng mình sở hữu không bì kịp người ta, vậy thì cũng chỉ có thể trở lại tiệm cơm đi kế thừa gia sản của phụ thân.

“Lại nói tiếp, phụ thân nói ta là Thánh tử. Thánh tử đi kế thừa tiệm cơm có phải là không thích hợp hay không ?”

Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, cha cùng mẹ là Ma đạo cự phách, nếu họ là ông chủ và bà chủ của quán cơm, thì vật thừa kế của Thánh tử cũng là tiệm cơm, cũng là điều đúng đắn đấy.

Về phần Ma Môn…

Vẫn là không nên kế thừa, làm gì có người nào lại đi thừa kế để làm nhân vật phản diện đâu.

Cha của hắn cũng không thể nói với hắn một câu như kiểu: “Con trai, vị trí nhân vật phản diện này liền giao cho ngươi, vi phụ phải về hưu rồi.”

“……”

Phía tây thành phố.

Đường Xuân Cảnh.

Chu Tự ăn mặc áo khoác màu đen, hướng về cư xá nhà mình đi tới.

Sắc trời không còn sớm, hắn tính toán ăn một chút gì đó rồi trở về xem ma chủng thế nào.

Thuận tiện nhìn lại một chút hai quyển sách Thu Thiển cho hắn.

Hiện tại Phá Thiên Ma Thể cũng coi là nhập môn rồi nha?

Tóm lại về cũng nhìn lại Phá Thiên Ma Thể một chút.

Nếu không được thì sẽ thử tu luyện 《 Kinh Chu Thiên 》.

Tối hôm qua tận mắt thấy Tu Chân giả, thấy được thuật pháp hiển lộ.

Nên hiện tại hắn cũng nên từ võ hiệp thăng cấp lên đến tiên hiệp.

Thiên phú của hắn quá kém, nên không cầu quá nhiều, chỉ cần có thể ném ra hỏa cầu, rồi thêm một tí hiệu quả đặc biệt là tốt rồi.

Nếu có thể ngự kiếm phi hành, thì lại càng hoàn mỹ.

Trên đường đi, hắn nhìn thấy một cô gái nhỏ cũng ăn mặc áo khoác, từ phía sau hắn vượt qua.

Trên đầu là hai cái búi tóc tiểu long bao, mặc áo khoác thể thao màu lam nhật, lần này đeo trên người không phải ba lô, mà là túi xách nhỏ.

Mặc bên trong chính là một cái váy liền áo màu trắng.

“Là tiểu cô nương nhìn bản đồ ngày hôm qua?”

Kiểu tóc kia khá đặc biệt, hắn tất nhiên là nhớ ra.

Thấy đối phương nhìn bản đồ rồi đi vào một cái ngõ nhỏ, Chu Tự có chút kinh ngạc, hắn nhớ là bên trong không có đường nha?

Con đường trước kia đã bị nhà cửa che lấp.

Vốn dĩ đó là một con đường đi học gần nhà, từ ấy cứ như vậy không còn nữa.

Hắn đã giận rất lâu.

Cuối cùng vẫn là thu hồi nắm đấm.

Kẻ làm đại hiệp phải vì nước vì dân.

Lúc ấy chính là câu nói này đem não hắn tẩy đi.

“Nhường một chút.”

Vẫn còn đang suy tư, Chu Tự lại bị người nhẹ nhàng đẩy qua một bên.

Có bốn hắc y nam tử lướt qua bên cạnh hắn.

Bộ dáng có chút gấp gáp.

Sau đó hắn nhìn thấy bốn người này cùng tiến vào cái phố nhỏ kia.

“Hả?”

Một cô bé đi vào phố nhỏ, bốn cái nam tử áo đen cùng theo hướng vào trong, cái này nhìn vào cũng không đúng lắm nha.

Nhưng mà bây giờ là ban ngày ban mặt, thật sự có người dám làm chuyện gì xấu sao?

Sự tò mò đã đưa hắn đến gần phố nhỏ, rất nhanh hắn đã nghe được tiếng cầu xin tha thứ của tiểu cô nương :

“Đừng tới đây, các ngươi đừng tới đây.”

Chân mày cau lại, Chu Tự không hề chần chừ bước dài chân, muốn đi vào phố nhỏ bày ra hiệp chi đạo nghĩa.

Chỉ là…

Vừa mới đi tới đầu con hẻm, hắn đã nghe được âm thanh đùng đùng.

Rầm, rầm!

Bốp!

m thanh phi thường nặng nề.

Tiếp theo đó là một cái thanh âm của cô gái nhỏ, đã không còn ngữ điệu cầu xin tha thứ như vừa rồi:

“Kêu các ngươi đừng tới đây, còn không nghe.

Đã nói là vật đấy không phải do ta cầm rồi.”

Lúc này Chu Tự mới nhìn rõ ràng được tình huống trước mặt.

Ba nam nhân bị nhét vào trong tường, còn một gã bị giẫm vào trong đất.

Chu Tự:“……”

Lúng túng.

Giả vờ làm như không nhìn thấy, đi nhanh khỏi đây thôi.

Chỉ là chưa có chạy được hai bước, hắn liền bị bị tiểu cô nương kia gọi lại:

“Chú, chờ một chút.”

Chu Tự ngây ngẩn cả người, chú… chú?

Mình mới hai mươi hai tuổi, tuổi coi như vẫn còn trẻ nha?

Điều này làm cho hắn nhớ tới sự tình lúc đi học, khi đó hắn đại khái mười chín tuổi.

Những dịp cuối tuần, hắn lại ra công viên để nhìn mặt hồ, biểu hiện ra sự u buồn nên có của người trẻ tuổi, lại tựa như tại chỗ cảm khái thế gian này ấm lạnh. (Sad boy :v)

Khí chất bất phàm khi ấy của hắn đã hấp dẫn một cái thiếu niên mười ba mười bốn tuổi.

Hắn cũng là gọi mình là chú.

Vương Ly còn nhớ được lời đầu tiên của thiếu niên kia nói là cái loại này: “Chú, có lửa không?”

Trong lúc nhất thời, hắn cảm giác mình đã là người trong giang hồ.

“Chú?”

Thanh âm thanh thúy dễ nghe của cô gái nhỏ đem Chu Tự từ trong hồi ức kéo lại.

“Có chuyện gì không?” Chu Tự mở miệng hỏi thăm.

Về phần mấy người nằm phía sau, hắn cũng không có để tâm.

“Có thể nói cho ta biết Phú Quý Hoa Viên đi như thế nào không?” Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn Chu Tự, dò hỏi.

Đối với bốn người sau lưng nàng cũng không nhắc đến.

“Đi về phía trước, đến đường Thập Tự thì quẹo phải.” Chu Tự thò tay chỉ vào con đường phía trước .

“Cảm ơn thúc thúc.” Tiểu cô nương cười nói cám ơn.

Sau đó liền vui vẻ đi về phía trước.

Tựa như một đứa nhỏ thiên chân vô tà (*ngây thơ như cún).

Nếu như…

Chu Tự ngắm nhìn con phố nhỏ, lại nhìn thảm trạng của bốn người.

Nếu như không có chuyện này, hắn sẽ cảm thấy tiểu cô nương này chỉ là đứa trẻ của một gia đình bình thường, một đứa trẻ nếu ra ngoài đều khiến người ta lo lắng.

Còn bây giờ, hắn lại lo lắng cho những người đang để mắt đến cô gái nhỏ này.

Sau đó hắn cất bước rời khỏi đầu hẻm, phải đi ăn một bữa cơm ở gần đây rồi trở về nghỉ ngơi thuận tiện tu luyện.

Sự tình tu luyện, hắn là rất nghiêm túc đấy. Trước kia xem kịch ở trên tivi, chứng kiến việc học võ nghệ, hắn đã biết việc học võ là công việc cực nhọc.

Ví dụ như phiêu diêu trên nước, vượt nóc băng tường.

Những thứ này hắn đều học được cực kỳ lâu.

Có điều là bất kể học thế nào, hắn đều vô pháp đạt đến trình độ thong dong giống như trong phim truyền hình kia.

Cuối cùng khi trưởng thành rồi hắn mới hiểu được.

Có một chút loại võ nghệ có yêu cầu phải có công pháp.

Lúc cơm nước xong xuôi rồi trở về, hắn phát hiện phía trước góc rẽ có một bóng lưng của một đứa trẻ khá là quen thuộc, đang hướng từ bên đi tới.

“Nàng vẫn không tìm được Phú Quý Hoa Viên?”

Chu Tự liếc mắt một cái là nhận ra là người vừa nãy hỏi đường hắn.

“ Hôm qua nàng sẽ không phải là nhìn bản đồ để đi Phú Quý Hoa Viên, rồi nhìn tới tận hôm nay chứ?”

Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy đứa trẻ này nhất định có thể là dân mù đường.

Ít nhất cũng thuộc loại người không biết xem bản đồ.

Nhưng mà không có gì để lo lắng, công phu chân tay của đối phương phi thường mạnh mẽ, có thể trong nháy mắt hạ gục bốn người kia.

Thập bát la hán trong truyền thuyết?

Cái này hắn cũng biết.

Về đến nhà, Chu Tự nằm ở trên giường, quyết định ngủ một giấc.

Đợi lát nữa thì bắt đầu tu luyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK