• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng, bảy giờ hơn. Chu Tự cùng chị Nguyệt rời khỏi cư xá.

“Chị Nguyệt định đi đâu?”

Chu Tự mở miệng hỏi.

“Đến mấy chỗ gần đây làm quen một chút.” Chu Ngưng Nguyệt trả lời.

Hôm nay nàng mặc áo T-shirt, quần jean, trên đầu vẫn là hai cái tiểu long bao, cái túi đeo vai được thay thế bằng cái cái ba lô con gấu trên lưng.

Túi đeo vai có thể ở bên trong ba lô con gấu.

Những thứ này Chu Tự không để ý lắm, hắn chỉ để ý đến việc trước kia, chị Nguyệt có vẻ là dân mù đường nha?

“Thực sự là không có vấn đề gì sao?” hắn mở miệng hỏi.

Chủ yếu là lo lắng chị Nguyệt không tìm thấy đường về nhà.

Ba mẹ có nghĩ đến việc này không vậy?

Con gái trong nhà không có chỗ đứng trong lòng cha mẹ hay sao?

Để xho chị Nguyệt tự tìm đường bằng bản đồ thì chẳng thà coppy số điện thoại của hắn rồi đưa cho chị Nguyệt còn hơn.

“Sao lại có vấn đề gì?” Chu Ngưng Nguyệt lộ vẻ mặt nghi hoặc.

“Chị Nguyệt có điện thoại không?” Chu Tự cảm thấy vẫn nên thêm một chút bảo đảm, tránh khỏi việc về nhà sau khi tan làm còn phải đi khắp nơi tìm người.

“Có nha.” Chu Ngưng Nguyệt lấy ra điện thoại.

Một lúc sau.

Chu Tự tạm biệt chị Nguyệt:

“Muốn tìm đường thì nhớ gọi điện thoại cho em.”

“Khi về nhớ mua cho ta một suất chao đậu phụ.” Chu Ngưng Nguyệt đột nhiên nói.

Không phải nói người ta khẩu vị nặng sao?

Cuối cùng Chu Tự vẫn gật đầu đồng ý, nếu không đi ngay thì sẽ bị muộn giờ làm.

Bất quá hắn quả thật tò mò, nếu hôm sau gọi điện thoại cho mẹ nói rằng chị Nguyệt đã đi mất, ba mẹ sẽ có biểu lộ gì?

Cũng không thể là nói cái câu “ta quen rồi” nha?

Chị Nguyệt thất phẩm Đấu Giả, chỉ cần làm quen với việc này là tốt rồi.

Dù sao để mà chịu thua thiệt thì nhất định chỉ có người khác thua thiệt.

Về phần bữa trưa cho chị Nguyệt, Chu Tự cũng không để ý.

Để chị Nguyệt tự mình nghĩ cách, nếu không có cách thì đi mà tìm ba mẹ.

Hơn tám giờ.

Thư Viện Đông Lâm.

Quẹt xong thẻ, Chu Tự liền đi tới kệ sách.

Hắn nhìn thấy ba người Hàn Tô đều đứng sau quầy, bọn họ đang tìm sách.

Lại tìm sách?

Chu Tự tò mò.

Trí nhớ của bọn họ kém như vậy sao?

“Các ngươi đang tìm sách gì?” Hắn mở miệng hỏi thăm.

Tô Thi quay đầu lại, phát hiện phía sau là Chu Tự liền mở miệng giải thích nói:

“Cũng không phải tìm một quyển sách cụ thể nào, chỉ là đi tìm một chút ghi chép.”

Chu Tự không hiểu lắm.

Bất quá hắn phát hiện vành mắt của Tô Thi hơi đen, tối hôm qua đi phó bản không thuận lợi sao?

Dã thú bị hắn xử lý sạch cũng không phải lỗi của hắn, cuối cùng hắn còn giữ lại một con cho cô ta cơ mà.

Hết lòng quan tâm giúp đỡ thế còn gì nữa.

“Quyển 《 thuật pháp kiến thức 》 ở chỗ nào vậy?” Minh Nam Sở trực tiếp hỏi Chu Tự.

Hàn Tô có chút kinh ngạc nhìn Minh Nam Sở.

Nghe được câu hỏi Chu Tự đi tới chỗ giá sách cạnh tường ở ngoài quầy, sau đó tại ngăn cao nhất rút một quyển sách.

Sau đó hắn đặt quyển sách lên trên quầy:

“Ở chỗ này.”

Minh Nam Sở cầm quyển sách lên rồi nói câu cảm ơn.

“Thế cuốn 《 công pháp kiểm kê 》ở đâu vậu?” Hàn Tô cũng hỏi.

Nàng không hỏi tại sao 《 thuật pháp kiến thức 》 lại ở bên ngoài, tám phần là bởi vì Tô Thi xem xong liền tiện tay ném qua một bên.

Tiếp đó liền quên khuấy đi.

Những người khác cũng tiện tay như vậy.

“Trên tầng cao nhất, ô thứ sáu ô, đại khái là quyển thứ năm.” Chu Tự mở miệng nói.

Hàn Tô không đủ cao, nên Minh Nam Sở giúp nàng lấy nó.

Quả nhiên, một quyển sách có bìa ngoài hơi chút bí ẩn đã được lấy xuống.

Thấy quyển sách, Hàn Tô liếc mắt nhìn Chu Tự:

“Ngươi gặp qua là không quên được?”

Đừng có hỏi hắn làm như thế nào, cái này chủ yếu là thuộc về thiên phú.

“Không, chỉ là thấy tên sách có chút kỳ quái, nên thuận tiện nhớ trong đầu.” Chu Tự lắc đầu.

Lúc hắn đang sắp xếp một chút sách vở, ngẫu nhiên thấy được những quyển sách này.

Cảm giác nó có chút liên quan đến Tu Chân Giới, liền lưu vào trong đầu.

Gặp qua là không quên, đọc sách một lần liền nhớ kỹ.

Hắn không có bản lĩnh này.

Bất quá trí nhớ của hắn tốt hơn một chút so với những người khác cũng là chuyện bình thường, dù sao thì hắn cũng có nghìn năm công lực giúp tăng cường thân thể.

Sẽ không mắc bệnh, giác quan nhạy bén.

Cũng chính là như vậy, mấy thứ ma chủng cung cấp cho Chu Tự gần như là vô dụng.

Tố chất thân thể của hắn rất mạnh.

Trong đó có lẽ cũng bao gồm cả trí nhớ.

Dù sao từ nhỏ đến lớn đều như vậy, dù sao nó cũng có tên là nghìn năm công lực.

Không quan trọng.

Tóm lại thì đọc được nhiều sách là tốt rồi.

Cẩn thận ngẫm lại, vẫn phải cảm tạ hắn mẹ đã đánh cho hắn một hồi để hắn quyết tâm khắc khổ đọc sách, bởi vậy mới mở ra được thiên phú đến bậc này.

Thành tích cũng dần dần tiến bộ lên.

Nhược điểm duy nhất có lẽ chính là ba mẹ đã mất đi lý do để đánh hắn, thế nên lúc ấy có chút cô quạnh.

Tất nhiên là không nghe lời vẫn sẽ bị đánh.

“Các ngươi đi phó bản không thuận lợi sao?” Chu Tự mở miệng hỏi.

“Không thuận lợi lắm.” Tô Thi dụi dụi mắt nói.

Cả đêm hôm qua nàng không ngủ chỉ để thanh lý xác chết.

Hàn Tô không nói chuyện, chăm chú nhìn vào quyển sách trong tay.

“Có hai người không thể nào phối hợp với nhau nên tuỳ tiện làm bậy, làm chúng ta chọc phải không ít phiền phức.

Một con nhím biển và một quả ngân hạnh.” Minh Nam Sở có chút bực mình.

Nếu không phải vì hai tên ma tu kia, thì hắn đâu phải bận rộn cả đêm?

“Nhím biển? Ngân hạnh?” Tô Thi khó hiểu.

Ma tu cũng không phải Yêu tu nha.

“Có một loại nhím biển tên là sa tệ. Còn nói về phân loại trong khoa học thì bạch quả chỉ có một loại là chính nó, những “lớp” hay “bộ” liên quan đến bạch quả đều đã tuyệt diệt, thế nên loài cây này gần như là đã tuyệt chủng.” Chu Tự ở một bên giải thích.

Tô Thi:“……”

Xong rồi.

Nàng đã vô dụng đến mức nghe ngươi ta nói chuyện phiếm cũng không hiểu.

Đám người Hàn Tô lại tìm thêm vài cuốn sách, sau đó vào phòng nghỉ.

Trong bốn người, thực tế thì chỉ có một người là Chu Tự cần làm việc.

Vào phòng nghỉ, Hàn Tô ngồi ở góc hành lang nói:

“Tên Chu Tự này, có chút không giống người thường.”

“Mặc dù hắn cũng nói mình không có nhớ kỹ tất cả, thế nhưng chỉ cần ta hỏi hắn, hắn đều có thể trả lời được, đáp án cơ bản là không sai, rất xuất sắc.” Minh Nam Sở dựa vào ghế nói.

Từ lần đầu tiên Chu Tự mở miệng chỉ ra vị trí của quyển sách, hắn cũng đã cảm giác được như vậy.

Cũng không phải là Chu Tự đang nói xạo. Mà quả thật cái nhận thức mình “không có nhớ được nhiều” của một ít người lại cực kỳ khác với nhận thức “không có nhớ được nhiều” của những người xung quanh.

“Có cơ hội thì nên kiểm tra một chút thiên phú của hắn.” Hàn Tô đẩy mắt kính lên tiếp tục nói:

“Hắn là người bản địa, nếu như không có vấn đề gì thì có thể gia nhập với chúng ta, đối với chúng ta mà nói thì có thể thêm trợ lực.

Có người bản địa tại, rất nhiều sự tình đều hết sức thuận tiện.”

“Nếu hắn thiên phú rất mạnh thì sao?” Tô Thi tò mò hỏi.

“Xem tính tình của thế nào đã, chúng ta cần trợ lực chứ không phải phiền phức.

Nơi này là địa bàn của Ma Môn đỉnh cấp, vạn nhất sinh ra phiền phức thì đơn giản đó là chí mạng.” Hàn Tô nói ra.

“Kỳ thực từ phương diện nào đó mà nói, tâm tính của hắn đã ở trình độ người thường không thể với tới, về phần trái tim là hướng thiện hay là hướng ác thì tạm thời không cách nào nhìn ra.

Cần quan sát thêm nhiều lần nữa.” Minh Nam Sở nói.

“Làm sao lại nói người thường không thể đạt được trình độ tâm tính như của hắn vậy?” Tô Thi hỏi.

“Người bình thường thấy ngươi thì sẽ ngay lập tức đến tiếp cận sao?” Minh Nam Sở nhìn Tô Thi hỏi.

“Mặc dù ta rất xinh đẹp, nhưng mà cũng không khoa trương như vậy, còn việc người ta nhìn nhiều thêm vài lần thì rất là bình thường.” Tô Thi cười nói.

Đấy là ưu điểm của nàng.

“Chu Tự thấy ngươi cũng giống như chứng thấy người bình thường, hoặc cùng lắm là thấy người có vẻ đẹp.

Còn những cái như nhìn thêm vài lần hay đến làm quen đều không có.

Người bình thường mấy ai có thể làm được như vậy?

Xem hồng phấn như khô lâu.” Minh Nam Sở kết luận.

Tô Thi gật đầu một cái, vậy ra cũng không phải là nàng không đẹp, mà là ánh mắt của người kia quá cao…

Nàng mà vẫn còn chưa đủ độ xinh đẹp hay sao?

“Trước tiền tìm cơ hội kiểm tra thiên phú của hắn đã, để xem tình hình là như thế nào.

Vả lại cũng cần sống chung với hắn thêm một đoạn thời gian nữa xem sao.

Trước hết giờ phải xem lại xem cái tên tối hôm qua kia có phải Ma đạo Thánh tử hay không đã.

Nếu đúng như vậy, thì có thể chúng thể đã bị để mắt đến.

Có lẽ hắn đang ở gần đây quan sát chúng ta. Một khi chúng ta làm ra sự tình gì khác người thì chẳng khác nào nguy hiểm đang phủ xuống.” Hàn Tô vừa đọc sách vừa nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK