• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi quyết định hành động vào chủ nhật, Chu Tự liền đứng dậy đi làm.

Trước khi đi hắn còn đem cháo trong chén uống hết, tiện thể mang nó đến phòng bếp.

Hắn cảm nhận được ánh mắt của Thu Thiển đang nhìn chằm chằm vào cái bát trống không của hắn, nếu không cẩn thận lại sẽ phải ăn thêm một bát cháo nữa.

Người trong ma đạo, quả nhiên khủng bố.

Trong lúc vô hình còn có thể bức người ta ăn cơm

Tuy nhiên, hắn lại tò mò hỏi chị Nguyệt về chu kỳ giữa tám tuổi cùng mười tám tuổi.

Hóa ra là trước khi mười tám tuổi, công pháp của Cửu Chuyển Minh Thần Công không có hiệu quả.

Sau khi mười tám tuổi, xem cảnh giới của chị Nguyệt là gì, sau đó mới bắt đầu chu kỳ.

Lúc đó chị Nguyệt sắp lên thất phẩm, vì vậy chị Nguyệt bắt đầu teo nhỏ đi.

Chi tiết thế nào Chu Tự cũng không hỏi, dù sao thì gần đây chị Nguyệt vẫn luôn dừng lại tại tám tuổi.

Có thể vào tam phẩm - trung cấp cũng không phải việc dễ dàng.

Bất quá nếu cơ duyên đầy đủ thì việc thăng tiến cũng rất dễ dàng, ví dụ như đại địa thần khuyển trong lời nói của hai nàng.

Nếu lần này đạt được cơ duyên thì tu vi có thể tiến triển cực nhanh.

Chỉ là việc đại địa thần khuyển sắp đến cũng tồn tại nguy hiểm.

Nếu mà có chỗ nào đắc tội, thì rất có thể sẽ bị trọng thương chứ đừng nói đến việc tiến vào cơ duyên chi địa.

Cả Thu Thiển lẫn chị Nguyệt đều bảo hắn gần nhất đối tốt với mấy con chó hơn một chút.

Chu Tự ra khỏi cư xá, lúc này hắn thấy một con chó đang nhìn chằm chằm vào mình, có vẻ như chuẩn bị sủa.

Nhìn đối phương không an phận, Chu Tự liền trừng mắt nhìn con chó.

Lập tức con chó nhỏ rùng mình một cái, gầm gừ một tiếng rồi cúp đuôi chạy.

Chu Tự nhún vai, hắn cũng không phải là cái loại ác ma chuyên đi hành hạ chó, tại sao phải liên tục nhắc nhở hắn phải đối tốt với chó hơn một chút chứ?

Chẳng lẽ…

Chị Nguyệt là loại cẩu độc thân?

Thư Viện Đông Lâm.

Sau khi cất kỹ thẻ chấm công, Chu Tự mới đi đến quầy đọc sách.

Hôm nay không nhìn thấy ba người kia, không biết là có tới làm hay không.

Ba người này là ông chủ, chỉ có mỗi hắn là công nhân.

Hy vọng ba ông chủ cuối tháng này có thể cho hắn kha khá tiền thưởng.

Ngày hôm qua hắn thắng trò chơi nữa cơ mà.

Có thể chỉ mong đợi.

Vừa ngồi xuống, hắn liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên bước tới.

“Dì Trình.” Chu Tự mở miệng gọi một tiếng.

Chào hỏi.

Lúc trước may mà có dì Trình mới không có tổn thất nghiêm trọng, lần này gặp lại chào hỏi cũng là điều nên làm.

Dì Trình không biểu tình nhìn hắn nhẹ gật đầu một cái rồi đi vào bên trong.

Khu vực làm việc của những người khác ở bên trong.

“Dì Trình đúng là một người nghiêm túc.” Nhìn dì Trình không cười không nói, Chu Tự cảm khái.

Sau đó hắn bắt đầu đọc sách.

Nghìn năm công lực không có tiêu hao nên hắn liền đọc một ít truyện ngắn, giết thời gian.

Nếu không phải lo việc bất ngờ xảy ra, thì hắn đã đi xem một chút sách liên quan đến Tu Chân Giới.

Sẽ không tốt lắm nếu mình bị phát hiện ra là đại nhân vật phản diện.

Hắn cũng không lo lắng khi phải động thủ với những người này, chủ yếu lo lắng về tiền lương.

“Hình như mình cũng không quá phản cảm với nhân vật phản diện nữa thì phải.” Trong lòng Chu Tự thở dài.

Ba mẹ cho cái gì, hắn cũng nhận cái đấy thật nhanh.

Tùng tùng!

Quầy có người gõ vào.

Là dì Trình với vẻ mặt nghiêm túc.

“Dì Trình, có việc gì vậy?” Chu Tự lập tức đứng lên.

“Nơi này có một ít đồ vật, có thể giúp ta chuyển chúng đi được không?” Dì Trình nhìn Chu Tự rồi hỏi.

“Được chứ.” Chu Tự lập tức đồng ý.

Đi theo sau dì Trình đến phòng tạp hóa, Chu Tự thấy hai rương sách vở đang đặt ở nơi này.

“Không biết ai lại đặt hai rương sách để ở chỗ này, giúp ta đưa đến nhà kho là được rồi.” Dì Trình giải thích.

Hắn cũng khá quen thuộc với nhà kho, mặc dù công việc này không yêu cầu hắn kiểm kê, nhưng hiểu rõ mọi thứ thì vẫn giúp mọi thứ đơn giản hơn.

Bảo đảm cho công việc được thuận lợi.

“Chỉ có hai rương này thôi sao? Dì có muốn nhập kho luôn không?” Chu Tự bê rương sách lên rồi hỏi.

“Không cần, chỉ cần bỏ vào trong kho là được rồi. Để ta nói vài câu với người kiểm kê để bớt phiền toái.” Dì Trình nói.

“Không sao.” Chu Tự đáp một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, xách đống sách nặng hơn đi vào nhà kho.

Có hai chuyến mà thôi, hết sức dễ dàng.

Chỉ là.

Một giờ sau, hắn lại bị dì Trình gọi đi giúp khuân đồ.

Không biết từ lúc nào phòng tạp hóa lại có thêm một cái bàn công tác…

Cái bàn này không thành vấn đề, vẫn có thể chuyển được đi.

Tầm mười giờ, dì Trình lại tới thêm lần nữa.

10 giờ 40 Chu Tự lại tiếp tục đi thêm một chuyến.

Tất cả đề là khuân đồ.

Hai giờ chiều, ba giờ, bốn giờ.

Trong lúc nhất thời Chu Tự cảm thấy cả ngày đều bận rộn, rồi lại cảm thấy cũng không có bận cái gì.

4:30 Chu Tự sau khi đã chuyển xong đồ vật giờ đang ngồi ở trên ghế, hắn cảm thấy đọc sách lúc này cũng không còn vui vẻ như trước.

Dì Trình vẫn mang khuôn mặt nghiêm túc nói lời cám ơn với hắn.

Công nhân vệ sinh mệt mỏi như vậy sao?

May mà công việc của hắn tính ra cũng rảnh rỗi, đi hỗ trợ một lúc cũng không có vấn đề gì.

Năm giờ.

Chu Tự lại nhìn thấy dì Trình.

Lần này không cần dì Trình lên tiếng, Chu Tự đã trực tiếp đứng lên:

“Dì Trình, chỗ nào cần bê đồ vậy?”

Nhanh chóng chuyển đồ, để còn tan làm đúng giờ.

Nếu không phải dì Trình một mực bảo trì khuôn mặt nghiêm túc, một mực nói lời cảm tạ, thì hắn cũng đã hoài nghi có phải mình đang bị nhắm đến hay không rồi.

Lần chuyển hàng này chính là máy vi tính hỏng.

“Cậu là nhân viên tạm thời à?” Trong quá trình chuyển đò, Trình nhìn Chu Tự tò mò hỏi.

“Đúng rồi.” Chu Tự gật đầu.

“Thế thì không phải là sẽ bị đuổi việc bất cứ lúc nào sao?” dì Trình hỏi.

“Nhưng mà được lãnh lương nhanh.” Chu Tự trả lời.

Hiện tại hắn đang rất cần tiền.

Trong nhà có hai con sâu, không hiểu tại sao mà rõ ràng không cần hắn nuôi, nhưng lại có vẻ như hắn bắt buộc phải nuôi.

Đây rõ ràng là ép hắn đến tuyệt lộ, phải trở lại tiệm cơm để kế thừa di sản của phụ thân.

Nghĩ kỹ lại thì trong bọn họ một người là Ma đạo Thánh tử, một người là Ma đạo Thánh Nữ còn một người là Ma đạo thần nữ, vì cái gì mà lại sống gian khổ như vậy?

Làm việc đi, Thánh tử đại nhân? (Có làm mới có ăn, không làm mà đòi có ăn thì…)

Dì Trình không nói gì thêm.

Vẫn mang bộ dáng nghiêm túc như cữ.

Trước khi tan làm, Chu Tự tính toán lại hành trình trở về nhà của mình.

Hôm qua Thu Thiển đã mua đồ ăn rồi, nên lần này hắn về phải mua một chút đồ ăn, đủ dùng cho mấy ngày nữa là được rồi.

Hoặc hỏi Thu Thiển một chút xem nàng mua bao nhiêu.

Vừa nghĩ đến tận đây, Chu Tự lập tức chịu thua.

Không có phương thức liên lạc.

Hơn năm giờ, Chu Tự đang tính về nhà, thì lại thấy dì Trình đi về phía hắn.

Trên tay cầm không ít văn bản tài liệu.

Xong rồi, lần này phải tăng ca miễn phí rồi. Chu Tự than thở trong lòng.

Tô Thi lúc này tới nhận giao ban, thấy dì Trình thì lập tức hào hứng chạy tới:

“Chị Trình, để em giúp chị nha.”

“Là Tiểu Tô à, lại xinh đẹp lên nhiều rồi đấy.” Dì Trình lộ ra nụ cười.

Khi nhìn thấy dì trình, người một mực hết sức nghiêm túc lại nở ra nụ cười sáng lạn như vậy, Chu Tự lập tức hiểu ra.

Hắn khổ luyện các kiểu kỹ năng trong giang hồ, tạo nghệ đạt tới cảnh giới đại thành.

Mà hôm nay vừa bước vào nhân thế, lại quên đi vài đạo lý đối nhân xử thế cơ bản ở đây.

Mà cả ngày hôm nay hắn lại không thể nhận ra .

Lúc dì Trình đi tới, Chu Tự lại đứng lên ngữ điệu như cũ:

“Chị Trình.”

Nghe thấy Chu Tự gọi như vậy, khóe miệng chị Trình đã hiện lên nụ cười.

Nàng cầm một cái phiếu nhỏ đặt ở trên quầy rồi nói:

“Đây là phiếu giảm giá cho bữa ăn phụ, nếu đến chỗ trên chỗ để ăn cơm, có thể được ưu đãi mười lăm đồng.

Chị vừa hỏi mấy người ở bên trong, Tiểu Tô chưa xin nó cho ngươi.”

Chu Tự quay đầu nhìn về phía Tô Thi.

Tô Thi lập tức quay đi soi gương, giả vờ chải tóc.

Sau khi cảm ơn dì Trình, Chu Tự liền quẹt thẻ để ra về.

Phiếu giảm giá tất nhiên là được hắn thu vào.

Đợi Chu Tự đi rồi, dì Trình mới cất bước đến phòng nghỉ của nhân viên quản lý.

Thấy Hàn Tô đang đọc sách, cùng Minh Nam Sở đang gác chân nghịch điện thoại.

Tùng tùng!

Hai tiếng gõ của vang lên.

Hàn Tô cùng Minh Nam Sở lập tức quay đầu nhìn sang.

Thấy người tới là dì Trình, Hàn Tô lập tức đứng lên, Minh Nam Sở thì lại càng kinh hãi bỏ chân xuống, tiện tay phủi phủi mặt bàn.

“Chị Trình.”

Hai người cúi đầu chào hỏi.

Có cảm giác hai người đang sợ bị trừng phạt. Dưới tình huống bình thường hai bên cực kỳ ít qua lại, giờ đột nhiên lại tới đây thì có chút không bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK