• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này đứng trước của ra vào là một cô gái trẻ..

Tóc cột cao hình đuôi ngựa, phần tóc mái bên trái có hai lọn tóc nhỏ, một lọn màu tím một lọn màu đỏ, bên má phải có một miếng dán đầy màu sắc.

Mắt ngọc mày ngài, trong miệng còn ngậm kẹo que, biểu hiện rất là thoải mái.

Quần áo cũng rất là đặc biệt, áo khoác bên ngoài màu đen thì khoác có một nửa, bên trong lại khoác thêm một cái áo khoác màu hồng.

Mà bên dưới áo khoác chính là tay áo dài màu lam tím đan xen.

Cũng không lộ chút da thịt nào ra ngoài.

Phối với cái áo đặc biệt này chính là cái quần dài rộng thùng thình.

Va li hành lý khoác trên tay.

Thu Thiển lúc này hoàn toàn khác với Thu Thiển lúc xem mắt.

“Hết sức hợp thời trang nha.”

Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Thu Thiển, Chu Tự vô thức mở miệng nói.

Ma đạo thần nữ quả nhiên là không tầm thường.

Chu Ngưng Nguyệt không bất ngờ chút nào, có vẻ là thành thói quen.

Mà Thu Thiển lúc trước đang thoải mái, sau khi nhìn thấy Chu Tự liền bắt đầu bối rối.

Nàng giật mình, lập tức đứng lên.

Mặc lại áo khoác, kéo ngắn dây xích, dùng thuật pháp xóa đi màu đỏ cùng màu tím trên tóc, bỏ kẹo que ra khỏi miệng, xé miếng dán ra khỏi mặt.

Chỉ là ở dưới chỗ dán có chút ửng đỏ.

Làm xong những thứ này, Thu Thiển mới nhẹ giọng mở miệng:

“Quấy rầy hai người rồi.”

Lúc này nàng đã nhìn thấy chị Nguyệt, trong lòng nghĩ thầm phải tìm được một cái lý do chính đáng để đánh cho nàng một trận mới hả dạ.

“Không quấy rầy đâu. Vào đi, trong nhà ta còn có một phòng nữa.” Chu Ngưng Nguyệt trán sang một bên, mời Thu Thiển vào.

“Chị Nguyệt, không phải chị nói là không có người ngoài sao?” Thu Thiển đi vào, mở miệng hỏi.

“Nơi này là Thanh Thành, nhà của ta cũng là chỗ ở của Chu Tự. Vốn là hai người, hiện tại tăng thêm ngươi chính là ba người.

Ba người ở chung, không có người ngoài.” Chu Ngưng Nguyệt nói ra.

Thu Thiển:“……”

Không có người ngoài chính là ý này hả?

Chu Tự cũng đứng sang một bên.

Hắn phát hiện ra mình quả thật không thể đuổi Thu Thiển đi.

Tính sai rồi.

Bất quá bình thường Thu Thiển cũng không an tĩnh như thế này.

Hắn nhớ lần đầu tiên hai gặp, nàng liền hất cả cốc cà phê vào người đối thủ.

Nhìn kiểu gì cũng không giống với thục nữ.

“Đi thôi, ta dẫn ngươi đến gian phòng ta chuẩn bị cho ngươi.” Chu Ngưng Nguyệt đi trước dẫn đường.

Thu Thiển gật đầu một cái, theo chị Nguyệt đi vào bên trong đi.

“Đúng rồi, khuôn mặt của ngươi bị làm sao vậy?”

“Vừa nãy bị ngã, không nghiêm trọng lắm.”

“À, cái bản đồ lúc trước ta đưa cho ngươi có chuẩn không?”

“Cái bản đồ đấy thật sự là do chị vẽ?”

“Đương nhiên...” Chu Ngưng Nguyệt ngừng một chút rồi nói:

“Là mẫu thân ta vẽ.”

Thu Thiển:“……”

Chu Tự nhìn hai người đi vào, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nói gì.

Hắn cũng không thể đuổi hai người ra khỏi nhà, một người là chị ruột, một người sắp sửa là hôn thê.

Theo lẽ thường mà nói nếu bị cha mẹ ép duyên, với cái tâm thế tuổi trẻ khí thịnh của mình, hắn hẳn phải phẫn nộ rồi chống đối.

Sau đó trốn nhà bỏ đi.

Nhưng mà…

Không biết vì sao, hắn bây giờ có chút cao hứng nho nhỏ.

Sau đó hắn lại tiếp tục lấy thêm bánh bao để ăn, bây giờ muốn làm đồ ăn cũng không có đồ ăn mà làm.

Nếu bánh bao thực sự không ăn được nữa thì hâm nóng mấy cái sủi cảo ăn tạm.

Còn nếu thấy ăn sủi cảo quá đơn điệu thì chia một nửa ra để rán, một nửa mang đi luộc.

Một lát sau.

Chu Ngưng Nguyệt đi ra,món chao đậu phụ nàng vẫn chưa ăn xong.

“Thu Thiển có thể vào đây ở được không?”

Chu Ngưng Nguyệt nhìn Chu Tự hỏi.

“Cũng có thể, bất quá chị gọi nàng đến là để trông chờ nàng làm thức ăn cho chị sao?” Chu Tự tách cái bánh bao ra làm đôi rồi hỏi.

“Cũng không phải vậy.” Chu Ngưng Nguyệt nốt một miếng chao đậu phụ cuối cùng rồi nói

“Chủ yếu là chúng ta là cô nam quả nữ, sẽ có những ảnh hưởng không tốt.”

“???” Chu Tự vẻ mặt kinh ngạc:

“Chúng ta không phải là chị em hay sao?”

“Ngươi không phải là không tin sao?” Chu Ngưng Nguyệt trả lời.

Chu Tự không muốn nói tiếp, chủ yếu là để tìm người nấu cơm cho chị thôi, giả vờ một chút cũng được.

“Ta dọn dẹp xong rồi.” Thu Thiển từ bên trong đi ra, quần áo vô cùng chỉnh tề.

Chu Ngưng Nguyệt xòe tay ra trước mặt Chu Tự:

“Thu Thiển không có chăn màn, phải đi ra ngoài mua. Nhưng ta không có tiền.”

“Ta cũng không có.” Chu Tự trực tiếp từ chối.

Hắn chỉ còn lại một ít tiền, phải bốn ngày nữa mới đến ngày phát tiền lương.

“Tiền để đi 500 đồng một đêm thì lại có.” Thu Thiển lẩm bẩm.

Chu Tự lườm nàng một cái, về sau cũng phải lấy ra một phần tiền còn lại của mình.

Hai con sâu này.

Lấy được tiền rồi, Chu Ngưng Nguyệt liền dẫn theo Thu Thiển đi ra ngoài mua đồ.

“Đúng rồi, nhớ ngồi trên trận pháp kia để tu luyện, trận pháp này sẽ giúp ngươi uẩn dưỡng linh khí dễ dàng hơn.”

Nàng nói xong cửa liền đóng lại.

“……”

Chu Tự từ trong tủ lạnh lấy ra mấy quả táo đông rồi đi tới chỗ trận pháp, khoanh chân ngồi xuống.

Hắn chưa muốn tu luyện ngay mà muốn đọc 《 Phá Thiên Ma Thể 》.

Loại sách này đọc nhiều cũng không xấu, lúc tu luyện lúc cũng sẽ không quên những chi tiết nhỏ.

Chỉ là…

Những chi tiết trong quyển sách này không có bất kỳ tác dụng nào với hắn, bởi vì hắn căn bản là không cần vận chuyển công pháp.

Chỉ cần cho ma chủng ăn nghìn năm công lực là được rồi, game là dễ.

Đáng tiếc loại biện pháp này chỉ có thể dùng cho ma chủng chứ không dùng được cho Kinh Chu Thiên.

Nếu không phải như vậy thì hắn cũng không phải một mực ngồi ở chỗ này tu luyện, làm ảnh hưởng đến việc đọc sách.

Sau khi bỏ một chút thời gian ra để đọc nội dung bên trong 《 Phá Thiên Ma Thể 》 , hắn phát hiện Phá Thiên Ma Thể có lộ tuyến vận chuyển riêng, theo cảnh giới tăng lên sẽ xuất hiện biến hóa.

Hơn nữa lại còn là biến hóa phi thường lớn.

Mà căn cứ ghi chép, sức mạnh cung cấp ngược lại từ ma chủng cũng liên quan đến tuyến đường vận chuyển này.

Nhưng mà hắn lại không cần qua lộ trình mà trực tiếp cho ma chủng ăn?

Quả nhiên phiên bản của hắn vẫn có sự khác biệt, cũng may là tạm thời không có vấn đề.

Hắn cũng không trông chờ nhờ ma chủng mà trở lên mạnh mẽ, có thể giúp hắn tạo ra mấy cái hiệu ứng hào nhoáng là tốt lắm rồi.

Cha mẹ đều nói là hắn không có thiên phú, hắn cũng không có ý định đi dọa hai vị lão nhân gia, tuỳ ý luyện một chút là được rồi.

Sau khi kiểm tra xong ma chủng, phát hiện là vẫn chưa tới lúc tâm sự tuổi hồng, hắn liền bắt đầu tu luyện 《 Kinh Chu Thiên 》.

Sau khi cảm giác được linh khí trong cơ thể được uẩn dưỡng nhiều ra thêm một chút, hắn liền mở mắt ra.

Phòng khách sáng trưng, hắn nhìn ra ngoài thấy mặt trời dường như mới mọc lên chưa được bao lâu.

Kinh nghiệm nói cho hắn biết, lại mất cả đêm để tu luyện rồi.

“Mấy giờ rồi?”

Chu Tự định cầm điện thoại lên xem cách thời điểm đi làm còn bao lâu.

“6 giờ 53 phút.” ở trong phòng bếp truyền ra dễ nghe âm thanh dễ nghe.

Giọng nói này không phải là chị Nguyệt.

Hắn quay đầu nhìn lại liền thấy Thu Thiển ở phía sau, đang mặc trang phục màu lam thông thường.

Đúng vậy, Thu Thiển đang ở nhà hắn.

Nhưng làm hắn bất ngờ chính là, Thu Thiển đang bữa sáng?

“Ngươi biết nấu cơm?” Chu Tự hỏi trong vô thức.

“Biết chút ít.” Thu Thiển đáp.

Chu Tự không muốn hỏi nhiều, hóa ra chỉ có chị Nguyệt là được nuông chiều từ bé.

Chỉ là không biết thói quen được nuông chiều này là có từ lúc ở cùng với ba mẹ hay có từ lúc ở một mình tại Ma môn. Dù sao chị Nguyệt cũng là Ma đạo Thánh Nữ, cho dù không có ba mẹ ở cùng, thì chắc hẳn chị Nguyệt vẫn còn có người chăm sóc.

“Chắc là thói quen từ hồi ở với ba mẹ đi. Hồi trước thấy khác có con gái để cưng nựng, rõ ràng bọn họ cũng không hâm mộ chút nào.

Lúc ấy hắn còn tưởng rằng ba mẹ không thích con gái, bây giờ nghĩ lại thì quả thật hắn quá ngây thơ, bọn họ đã sớm vụng trộm nuôi nữ nhi rồi.”

Trong lòng Chu Tự thở dài một tiếng.

Lúc nhỏ không sinh sống cùng chị gái, cũng hết sức đáng tiếc.

Nhưng mà suy nghĩ một chút thì chị Nguyệt luc này cái gì cũng mặc kệ, chỉ biết đứng đằng sau sai vặt hắn..

Giờ lại cảm thấy khi còn bé không có chị Nguyệt, kỳ thực cũng không tệ.

Rửa mặt xong, Chu Tự liền an vị tại trên bàn cơm.

“Nghe chị Nguyệt nói, ngươi chủ nhật được nghỉ?” Thu Thiển ngồi đối diện Chu Tự cất tiếng hỏi.

“Ừ.” Chu Tự gật đầu.

“Vậy thì tốt, chúng ta định chủ nhật đi đối phó với mấy người gần đây muốn tìm ngươi phiền toái, giúp tăng độ tin cậy với lời đồn của ngươi.” Thu Thiển dừng lại, cúi đầu nhẹ giọng bổ sung một câu:

“Ta hầu như sẽ không mặc gì nên tương đối ít đi ra ngoài, chỉ có chị Nguyệt mới có váy ngắn để mặc đi chơi khắp nơi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK