Lúc này sau khi biết rõ tình hình, Bạch Phong cùng Khương Khâu lập tức kinh sợ trong lòng.
Tất cả linh sủng mang đến, bây giờ toàn quân đã bị diệt?
Linh sủng mặc dù không mạnh, nhưng mà để giết hết cũng không có dễ dàng như vậy.
Lúc này đã có bao lâu đâu, bọn chúng rõ ràng thì cứ như vậy mà chết hết?
“Sao lại như vậy? Điều đó không có khả năng.” Khương Khâu còn không có cách nào tin tưởng.
“Không có khả năng?” Ở đầu dây liên lạc bên kia, Bạch Cẩm giờ cười đã có chút lạnh:
“Có cái gì mà không có khả năng?
Các ngươi căn bản không biết mình chọc phải người nào.
Các người chờ chết đi.
Chờ hắn tìm được các ngươi, các ngươi đi nói với hắn là không thể nào nhé.”
Bạch Cẩm hạ giọng, trực tiếp kết thúc liên lạc.
Hào quang biến mất.
Giờ khắc này, Bạch Phong cùng Khương Khâu đã bắt đầu luống cuống.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, phát hiện trong mắt đối phương đều hiện lên vẻ bối rối mất định hướng.
Bạch Cẩm lúc trước đã cảnh cáo bọn họ, không nên tới gần Thanh Thành, nhất là bọn linh sủng.
Bọn họ tất nhiên là không tin, muốn lập công.
Có điều…
Ai lại có thể nghĩ đến việc chọc phải họa sát thân.
Trốn.
Không nói nữa, bắt đầu toàn lực chạy trốn khỏi Thanh Thành.
Đối phương còn chưa phát hiện bọn họ, hiện tại chạy trốn còn có hy vọng.
Chỉ cần không bị tìm được, sẽ không phải chết ở chỗ này.
Trong nháy mắt, bọn họ cảm giác mình tại đang cùng thời gian chạy đua.
Một khi thất bại, cái thứ chờ đón bọn họ, có lẽ là sự tình đáng sợ.
Nhìn bọn họ có chút bối rối chạy trốn, Hàn Tô cùng Minh Nam Sở đều có chút kinh ngạc, thông tin vừa rồi bọn họ có thể nghe được.
Đối phương đây là muốn công khai thông tin.
“Tất cả chuột đen cùng độc xà đều chết hết?” Hàn Tô có chút kinh sợ.
Mà còn từ trong khẩu khí của đối phương có thể nhìn ra được rằng có người nhúng tay vào chuyện ở đây.
Hơn nữa người này phi thường không dễ chọc.
“Nguy rồi.” Minh Nam Sở quay đầu lại nhìn về phía hướng đối phương vừa đến.
Hàn Tô cũng nghĩ tới việc vừa nãy.
Bọn họ đem Tô Thi lưu lại để đối phó chuột đen cùng độc xà.
Hiện tại chuột đen cùng độc xà bị người khác đánh chết, vậy thì Tô Thi…
Lành ít dữ nhiều.
“Đi.”
Minh Nam Sở quay trở lại đầu tiên.
Hàn Tô cũng đuổi theo.
Bọn họ chạy được một thời gian ngắn, liền ngửi được mùi máu tươi.
Tiếp theo lọt vào mắt họ chính là xác chết của chuột đen.
Ánh trăng chiếu sáng trên cao, đám mây lúc trước che khuất ánh trăng giờ đã tản đi.
Lúc này Minh Nam Sở nhìn thấy rất rõ ràng, tất cả chuột đen cùng độc xà đều không phải bị lợi khí giết chết.
Tựa hồ như bị giết chết bằng tay không.
Có chút tàn bạo.
“Ở phía trước.” Hàn Tô chỉ tay về phía trước.
Minh Nam Sở có tốc độ nhanh hơn, hắn trực tiếp hướng tới đằng trước mới mà đi.
Chỉ mất mấy hơi thở, hắn liền thấy được một cái thân ảnh cái đứng trên sườn dốc.
Đúng là Tô Thi, trên người không thấy có thương tích, sinh mệnh cùng hơi thở bình thường.
Để hắn bất ngờ chính là, lúc này Tô Thi hai tay chống kiếm xuống đất mà đứng, mắt nhìn về phía trước, dưới thân kiếm có một con chuột đen.
Phảng phất như là nàng giết sạch tất cả chuột đen rồi có chút cô đơn.
Cái này không bình thường.
Rất nhanh hắn đã đi tới bên cạnh Tô Thi, giọng nói vang lên cũng không tính là đột ngột:
“Ngươi đang làm gì thế?”
Lúc này, Tô Thi mới quay đầu nhìn về phía Minh Nam Sở cạnh mình, hốc mắt của nàng lúc này bắt đầu đã ướt át, cơ thể run rẩy.
Tiếp theo nàng dường như đã bị tê liệt, vô lực ngồi bệt xuống đất.
Thế nhưng lại thấy rằng không quá an toàn, nàng liền ôm đùi Minh Nam Sở khóc rống lên:
“Ô ô, Minh Nam Sở, ta vừa rồi thiếu chút nữa là chết rồi.
Làm ta sợ muốn chết.”
“Thả chân ta ra trước đã.” Minh Nam Sở lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
“Không được, quá nguy hiểm, ta cảm thấy rõ ràng rằng hắn muốn giết ta.” Tô Thi ôm đùi Minh Nam Sở đáng thương nói.
“Người nào muốn giết ngươi? Nhìn bộ dạng của ngươi như là kẻ giết chuột đen nha?” Lúc này Hàn Tô cũng đã đến bên cạnh Tô Thi.
“Ta cũng không muốn giết đâu, nhưng mà hắn bảo ta phải giết, ta cũng không dám không giết.
Nếu ta không giết chuột đen hắn liền giết ta.” Tô Thi lập tức thay đổi chỗ ôm, quay lại ôm vào đùi Hàn Tô:
“Ta đã nhìn thấy hắn rồi, nhìn thấy rồi! Thanh Thành bây giờ quá mức nguy hiểm.”
“Ngươi thấy cái gì? Còn nữa, người ngươi nói, hắn là ai?” Minh Nam Sở hỏi.
Tô Thi nói không đầu không đuôi, căn bản là không biết tình huống như thế nào.
Ở xung quanh cũng không có bất kỳ người nào khác.
Ít nhất là bọn họ không có phát hiện ra ai.
“Là Ma đạo Thánh tử. Lời đồn là sai, hắn đâu chỉ khát máu như điên, giết người như ngóe, mà quả thực là tàn bạo đến cực điểm, hung ác khủng bố.
Một ánh mắt liền dọa người ta sợ.
Không cần bất kỳ thủ đoạn hoa mỹ nào để giết chuột đen, trực tiếp lấy tay xé đôi.
Làm gì có Tu Chân giả loại này.” Tô Thi ôm đùi Hàn Tô vừa khóc vừa nói.
Nàng bị dọa vô cùng nghiêm trọng.
“Ngươi thấy được dung mạo của hắn?” Minh Nam Sở hỏi.
“Không có, mặt hắn toàn là vết máu, mà còn trời lại chập choạng tối.” Tô Thi lắc đầu.
“Có cảm nhận được tu vi của hắn không?”
“Không có, cái gì cũng đều không thấy.”
“Có phát hiện ra được đặc điểm nhận dạng nào không?”
“Cũng không có, khi đấy ta vẫn cảm thấy chính mình chết đến nơi rồi.”
“Ngươi như thế nào lại một chút hữu dụng cũng không có?”
“Ta vốn là vô dụng mà. Ngươi cũng không phải không biết.”
“Ngươi biết là vô dụng còn chạy đến giữa đống xác chết này làm gì vậy? Chịu chết sao?”
“Đây không phải là ta lo lắng sẽ có cái đồ vật nào đó uy hiếp được các ngươi sao? Ta nghĩ sau khi tìm hiểu được rõ ràng, tiếp đó sẽ nói cho các ngươi biết. Ai mà biết được lại trực tiếp nhìn thấy Ma đạo Thánh tử, thiếu chút nữa bị ngộ hại.”
“……”
Hàn Tô đỡ Tô Thi dậy, nói
“Lần sau thấy loại tình huống này thì trực tiếp trốn xa một chút, tiếp đó báo cho chúng ta biết cần cẩn thận một chút là được rồi.
Ngươi như cứ vậy chạy vào, cuối cùng sau khi nghĩ được thông suốt thì lại biết là truyền tin không được.
Chết một cách vô ích.
Chắc có lẽ Ma đạo Thánh tử không bị dung mạo của ngươi thu hút. Còn nữa, bây giờ là buổi tối, cũng không nhất định có thể dễ thấy rõ khuôn mặt.”
Tô Thi:“……”
“Đi về trước đi.” Minh Nam Sở nhìn chung quanh một lần nữa rồi nói
“Xem ra cũng có thể người của Thập Nhị Tịnh Đường đã gặp được vị Thánh tử kia, hơn nữa còn ăn thiệt thòi không nhỏ.
bất quá…”
Hắn nhìn chung quanh một lần nữa, nơi này xác chết quá nhiều, khó tránh khỏi sẽ xảy ra vấn đề.
Vì vậy cần dọn dẹp một chút.
Cái này là đại công trình.
…
…
Chu Tự tìm con sông gần đó, xử lý qua vết máu, tiếp đó mua một bộ đồng phục bóng rổ giá rẻ, thuận tiện thuê thêm một gian phòng nghỉ ngắn hạn giá rẻ, tắm rửa một cái rồi thay quần áo, cuối cùng mới trở về.
Quần áo dính máu bị hắn quẳng đi.
Loại thao tác này hắn làm hết sức bình thường, trước kia cũng không phải là không có dính qua vết máu lần nào.
Vì để phòng ngừa về nhà gặp được ba mẹ trở về.
Hắn đều phải tốn hơn mười đồng để xử lý những cái này.
Trong quá trình thanh lý dã thú sinh ra phí tổn còn phải tự gánh vác, việc làm anh hùng này cũng không quá dễ dàng.
Xấp xỉ 11:30 đêm.
Hắn trở lại cư xá.
Đối với sự tình vừa rồi ở vùng ngoại ô, hắn cũng không để trong lòng chút nào.
Nhưng thật ra thì cô nàng tên Tô Thi kia có vẻ có chút gà mờ.
Giết có mỗi con chuột thôi mà lại sững sờ ngay tại chỗ.
Nhìn qua cũng biết là không có kinh nghiệm, khi đấy con chuột còn vùng vẫy mấy cái mới chết.
Cách giết này có chút tàn nhẫn.
Hắn đều là một kích toi mạng, không ngược đãi như Tô Thi.
—--
Rặc rặc.
Thời điểm mở cửa, Chu Tự phát hiện đèn vẫn sáng, trên ghế sa lon có một cô gái nhỏ đáng yêu xinh xắn đang ngồi.
Ánh mắt không mấy thân thiện.
“Không phải là ngươi bảo năm rưỡi là tan làm sao?” Chu Ngưng Nguyệt chất vấn.
“Tăng ca.” Chu Tự đem chìa khoá đặt ở một bên, sau đó lấy đồ vật từ trong vòng tay ra.
Lúc về nhà, hắn tiện tay mua thêm món chao đậu phụ.
“Có muốn ăn không?” Hắn đem món chao đậu phụ đưa cho Chu Ngưng Nguyệt.
“Ngươi không thể mua món bình thường một chút sao?
Khẩu vị nặng như vậy, cha mẹ cũng không thế nha.” Chu Ngưng Nguyệt tiếp nhận món chao đậu phụ bắt đầu kiểm tra, bụm lấy cái mũi nói.
Chu Tự vốn là không muốn để ý tới chị Nguyệt, thế nhưng đến lúc hắn nhìn thấy chị Nguyệt mở miệng liền có cảm giác không đúng.
“Chị Nguyệt, chị há mồm em xem một chút.”
Hắn vừa vặn thấy được một khoảng trống.
“Ý ngươi muốn nói là cái này?” Chu Ngưng Nguyệt hỏi rồi nhe răng, chỉ vào vị trí trống rỗng ở bên một bên hàm:
“Lúc tám tuổi ngươi không thay răng sao?”
Chu Tự:“……”
Tám tuổi thật ra là hắn cũng có thay, nhưng mà hai mươi tám tuổi lại đi thay răng thì không bình thường cho lắm.
Bất quá chị Nguyệt đến cùng là hai mươi mấy tuổi hắn cũng không rõ. Dù sao thì cũng tầm hai mươi hai tuổi trở lên, ba mươi tuổi trở xuống.