Chu Tự nhìn ma chủng, bây giờ ma chủng đang tiến vào trạng thái cung cấp ngược lại.
Phù văn phía trên đang nghịch chuyển.
Cơ thể của hắn quả thực cũng được bồi dưỡng thêm một chút.
Dệt hoa trên gấm.
So với vòng thứ nhất khá hơn một chút, nhưng vẫn không có gì thay đổi.
"Cửu phẩm không có tác dụng gì, bát phẩm có lẽ có xuất hiện biến hóa.
Đợi thêm một đoạn thời gian nữa vậy."
Hắn đã sống mấy chục năm không có hiệu ứng đặc biệt mà vẫn chịu đựng được, giờ cố gắng nhịn hơn nửa tháng thì cũng không có gì to tát.
Sau đó hắn bắt đầu tu luyện Kinh Chu Thiên.
Bởi vì phiên bản ma chủng của hắn khá khác biệt, vì Kinh Chu Thiên là có thể sử dụng được đầy đủ đấy.
Bình thường có có thể sử dụng đầy đủ được hay không, hắn cũng không biết.
Chưa từng hỏi qua.
Cũng không cách nào thử nghiệm.
Lấy thiên phú của hắn, căn bản là không có cách nào dùng Phá Thiên Ma Thể để nhập phẩm.
Tu luyện Kinh Chu Thiên sẽ cho người ta đắm chìm trong đó mà quên đi thời gian trôi qua.
Khi hắn cảm thấy gần đến thời gian, thì hắn sẽ mở mắt ra.
Lần này tỉnh lại, hắn vẫn thấy trời vừa mới hừng sáng lên không lâu.
Lại mất cả đêm.
Hắn thậm chí còn không biết mình đã ngủ hay chưa, bất quá tinh thần coi như là vẫn rất tốt.
Khi hắn muốn dùng điện thoại để xác định thời gian, bên cạnh liền vang lên một giọng nói:
"7 giờ 6 phút."
Là âm thanh của Thu Thiển.
Hôm nay Thu Thiển mặc một bộ váy trắng của ngày xem mắt hồi đó, đang ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon cầm album ảnh, tựa hồ đã xem thật lâu.
Chu Tự chuyển tầm mắt từ trên người Thu Thiển sáng cuốn album ảnh, nhìn rất quen mắt.
"Chị Thu, đây là album ảnh của gia đình chúng ta đúng không?"
Đây chính là album ảnh của gia đình Chu Tự.
Bên trong có ảnh chụp của hắn từ nhỏ đến lớn, là ảnh ba mẹ chụp cho hắn.
Chỉ cần hắn nghỉ và lại cha mẹ có thời gian rảnh rỗi, bọn họ sẽ đến vài chỗ công viên gì gì đó để dạo chơi, sau đó là chụp ảnh.
Cuối cùng lưu tại vào trong album ảnh.
Có ảnh lúc hắn khóc nhè, tức giận, cao hứng, thất thố, ảo tưởng, đoạt giải….
Gần như là khái quát cả cuộc đời hắn cả.
Bị nhìn thấy thì vẫn là rất xấu hổ.
"Chị Nguyệt đưa cho ta xem." Thu Thiển nhìn Chu Tự vô tội nói.
"Bên trong album không có ảnh chị Nguyệt, cho nên những gì chị Nguyệt nói cũng không tính." Chu Tự nói.
"Ngươi xem." Thu Thiển luật cuốn album ảnh xuống gần cuối, nói với Chu Tự:
"Có chị Nguyệt trong này nè."
Chu Tự nhìn xuống, phát hiện album ảnh của một nhà ba người đột nhiên lại có thêm chị Nguyệt, có chút kinh ngạc.
Rõ ràng là một gia đình bốn người, thoáng cái đã biến thành một gia đình sáu người.
Về phần lúc nào chị Nguyệt đem ảnh chụp của mình bỏ vào thì đại khái là lúc chị Nguyệt đem ảnh chụp bày trên kệ lúc trước.
"Chị Thu có album ảnh không?" Chu Tự hỏi.
"Không có." Thu Thiển đặt album ảnh lên gối, tiếp tục nói:
"Hoàn cảnh sinh trưởng của ta không có an nhàn như của ngươi, vậy nên không có album ảnh, nhưng thật ra lại có một ít ảnh chụp trong điện thoại di động."
"Chị Thu có thể gửi cho ta vài tấm để xem một chút không?" Chu Tự xoay người nói với Thu Thiển.
"Được." Thu Thiển đáp lời, sau đó lấy điện thoại ra định chia sẻ cho Chu Tự.
Chu Tự nhìn, không ngừng mỉm cười.
Bọn họ không có phương thức liên lạc, không thể gửi ảnh cho nhau được.
Nhìn Thu Thiển có vẻ như chuẩn bị sững sờ, Chu Tự cảm thấy tốt hơn nhiều.
Ting Ting!
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Chu Tự có chút kinh ngạc, sau đó cầm qua điện thoại nhìn qua, ở trên phần thông báo cho thấy ảnh chụp của Thu Thiển đã được gửi tới.
Chu Tự: ". . ."
Hai người kết bạn với nhau từ lúc nào vậy?
Thấy trong mắt Chu Tự mang theo sự khó hiểu, Thu Thiển liền giải thích:
"Hôm trước chị Nguyệt bảo là chúng ta không có phương thức liên lạc, thế nên ta tiện tay giúp ngươi kết bạn."
“Bình tĩnh lại đi” Thu Thiển nghĩ thầm trong lòng.
"Vậy ra chị Thu nghịch điện thoại của ta?" Chu Tự kinh ngạc.
Điện thoại di động của hắn không có mật khẩu, vậy thì những bí mật trong điện thoại của hắn. . .
Được rồi, hắn không có bí mật.
Trong lúc nhất thời hắn cảm giác được cuộc sống của mình thực sự không có gì thú vị, đến điện thoại cũng không có cái bí mật gì. . .
Ách, trong bộ nhớ điện thoại của hắn hình như có mấy tấm ảnh khá là thu hút ánh nhìn, chắc là không có bị mở ra nha?
Phải tìm thời gian để xóa nó đi.
"Cho ngươi." Thu Thiển đưa điện thoại di động của mình cho Chu Tự:
"Nếu ngươi cảm thấy không công bằng, thì có thể mở lại điện thoại của ta.
Mật khẩu là 2580.
Lúc nào đổi lại mật khẩu thì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết."
Chu Tự: ". . ."
Không có từ chối.
Hắn cầm được điện thoại liền mở album ảnh, phát hiện ra trong đó hầu như đều là ảnh selfie của Thu Thiển.
Thỉnh thoảng còn có cả chị Nguyệt.
Bất quá mặc trang phục của Thu Thiển khá là kỳ quái, hết sức bắt trend.
Có những bộ trang phục giống như bộ trang phục lúc hai người gặp nhau ở cửa, còn có một ít trang phục ngầu lòi.
Trong những tấm ảnh trên, bộ trang phục Thu Thiển mặc ít nhất. . .
Chính là bộ váy hiện tại nàng đang mặc.
Cũng là bộ trang phục nhìn thục nữ nhất, thanh thuần nhất.
Đó là bộ trang phục đặc biệt mặc lúc xem mắt, đặc biệt cho hắn nhìn, không ngờ là vậy.
Sau đó hắn lại nhìn thấy một tấm ảnh chụp một quán cà phê, người trong tấm ảnh không ai khác chính là hắn đang cùng cô gái mặc áo da màu đen thương lượng giá cả.
Chu Tự: ". . ."
Yên lặng bấm vào nút “xóa”.
Thu Thiển ngồi bên cạnh, nhìn ngoài có vẻ hết sức là bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại một mực nhìn về phía Chu Tự.
Lúc này Chu Tự nhìn xuống danh sách bạn bè của Thu Thiển, hắn lại thấy được bài đăng có ảnh của chính mình.
Là tấm cảnh chụp vừa bị hắn xóa bỏ cùng một câu nói: Lần đầu tiên gặp vị hôn phu của mình, thế mà hắn lại chạy ra một chỗ với một cô gái xa lạ để nói về một đêm nhân sinh với giá 500 đồng.
Ở dưới có vẻn vẹn một người “đã xem”, là chị Nguyệt.
Chu Tự: ". . ."
Hắn cuối cùng hiểu rõ.
Thu Thiển nhìn qua thì giống như là thục nữ hiền lành, trên thực tế thì lại ưa thích mặc theo, đi làm cái bad girl.
Quan trọng nhất là, nàng mang thù.
Sự kiện hiểu lầm 500 đồng, nàng một mực ghi vào trong lòng.
Cũng không biết nàng nhớ đến bao giờ.
Đưa di động cho Thu Thiển, Chu Tự quyết định ăn sáng trước.
.
"Chị Nguyệt chưa dậy sao?" Rửa mặt xong sau, Chu Tự ngồi lên bàn ăn.
Lần này hắn đã nhìn trước số cháo trong nồi.
Không nhiều lắm.
Nếu không phải vậy, thì hắn phải đề phòng Thu Thiển. Chung quy có cảm giác rằng ngày hôm qua nàng một mực thêm cháo cho hắn, là hành động cố ý.
"Tối hôm qua chị Nguyệt vẽ lên rất nhiều trận pháp để giúp ngươi đột phá, bây giờ còn ôm gấu con ngủ." Thu Thiển giải thích một câu.
Chu Tự cảm thụ Linh khí, quả thật mạnh hơn một chút, vậy thì xem ra việc tiến vào cửu phẩm trước chủ nhật, cũng không phải là không khả thi.
Bất quá là hình như đến thất phẩm thì cũng là tận cùng rồi.
"Đúng rồi, tu chân là sẽ trường thọ ư?" Chu Tự hỏi.
"Ừ." Thu Thiển gật đầu.
"Hạn mức cao nhất của ta là thất phẩm, chị Thu hẳn là không chỉ thế chứ?" Chu Tự hỏi thăm.
Hắn vẫn tính là người bình thường, nhưng Thu Thiển có vẻ như có thể đi rất xa.
Nếu nghĩ như vậy thì ba mẹ thân là Ma đạo cự phách, đáng ra là có thể sống rất lâu mới đúng.
Bọn họ định người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?
Nghĩ kỹ lại thì, chính bởi vậy sẽ không xuất hiện cái sự tình mà con muốn báo hiếu mà cha mẹ không đợi kịp, thậm chí hắn cũng không cần lo về việc dưỡng lão cho ba mẹ.
Khoa trương hơn một chút, thì ba mẹ còn phải lo việc dưỡng lão cho hắn?
Đây có phải là lợi nhuận lớn không?
"Tương lai ta sẽ dừng lại tại lục phẩm." Thu Thiển cầm lấy thìa bắt đầu ăn cháo.
Trong nội tâm của nàng còn có một câu không nói ra, đó là “đến lúc đó vợ chồng bất hòa, xảy ra bạo lực gia đình thì sẽ là ta đánh ngươi.”
. . .
Gần tám giờ.
Chu Tự ra ngoài đi làm.
"Nhớ mua táo đông, chị Nguyệt thích ăn táo đông." Thu Thiển nhắc nhở một câu.
"Còn chị Thu thì sao?" Chu Tự hỏi.
Thấy đối phương im lặng, Chu Tự lại hỏi tiếp:
"Kẹo que?"
Lần gặp mặt thứ hai, Thu Thiển đang ngậm một cây kẹo que.
Hơn nữa trong những tấm ảnh của nàng, Thu Thiển đều ngậm đồ vật trong miệng, giả vờ ngầu lòi?
Ít nhiều gì cũng phải là một cô gái có tính trẻ trâu.
"Cũng được." Thu Thiển gật đầu, trong mắt mang theo một chút ý cười.
Trên đường đi làm.
Chu Tự đang tự hỏi về việc tu vi Thu Thiển vừa nói.
Ý tứ đại khái hắn cũng hiểu được, về sau nàng chỉ mạnh hơn hắn nhất phẩm, đến lúc đó chênh lệch tuổi thọ cũng không phải là quá lớn.
Nghĩ tới đây thì khá là cảm động.
Nhưng mà bây giờ vẫn còn quá xa nghĩ đến cái này, nếu ma chủng của hắn có cùng công năng với ma chủng phiên bản thường, thế thì thất phẩm cũng không phải là cực hạn của hắn.
Nghìn năm công lực mới là hạn mức cao nhất của hắn.
Chỉ là không biết nghìn năm công lực có thể cho ma chủng ăn đến mấy phẩm.
Mà tu vi thăng tiến sẽ có ảnh hưởng đến thân thể của hắn thế nào thì cũng chưa biết.
Hôm nay trước khi tan làm, ma chủng sẽ hoàn thành hai cái vòng.
Đến lúc đó lại cho ăn một chút.
Tranh thủ thời gian để hoàn thành chín cái vòng, thăng cấp lên bát phẩm.
Ngập ngừng một chút, hắn liền lấy điện thoại di động ra nhìn xuống những bức ảnh mà mình đã sưu tập được.
Được rồi, vẫn còn.
Thu Thiển mang thù như thế, nàng cũng không nói là nàng có xóa, hẳn là không phát hiện được .
Hắn yên lặng xóa bỏ, như thế sẽ không lưu lại lịch sử đen tối.