• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn chính mình trong gương, Chu Tự vô cùng hưng phấn.

Chỉ là hơi có chút kinh hãi.

Đêm hôm khuya khoắt, giống như là sinh ra ảo giác vậy.

Hắn nhớ ra lý do tại sao buổi tối không nên nhìn vào trong gương, mấy chuyện cổ quái kỳ lạ hiện ra là bởi vì không đủ ánh sáng.

Nếu ánh sáng không đủ, não bộ sẽ bổ sung hình ảnh theo trí tưởng tượng, nên sẽ đưa tới các loại hình ảnh kinh dị.

Đương nhiên, võ thuật cũng không dễ dùng lắm với mấy thứ này, hắn cũng chưa từng thử qua.

Nhưng mà hiện tại đã có hiệu ứng đặc biệt nên hắn sẽ không sợ, mặc dù phiên bản này có vẻ hơi khác nhưng mà hiệu ứng đặc biệt chắc chắn sẽ không gạt người.

Phá Thiên Ma Thể màu đỏ sậm nhìn hết sức huyền ảo.

So với màu đen nhánh còn đặc thù hơn.

"Bất quá con mắt này. . ."

Chu Tự nhìn con mắt của mình trong gương, nó có màu đỏ sậm, phi thường rõ ràng.

"Sharingan? Đáng tiếc là không có cái tomoe nào, nếu không thì vẽ thêm hai tomoe lên được không nhỉ?"

Hắn cảm thấy có vẻ không sao, cơ mà muốn vẽ thì phải vẽ tận ba cái tomoe chứ.

Sharingan có năng lực đặc thù, vậy con mắt này của hắn thì sao?

Chu Tự nheo mắt lại nhìn cái tuýp kem đánh răng bên cạnh mình, sau khi dùng sức nhíu mày mấy lần hắn liền hiểu ra.

Chỉ là con mắt bình thường thôi, không có năng lực đặc thù.

Đương nhiên, cũng không sao cả, không nên cưỡng cầu cái khác.

Tiếp theo hắn bắt đầu thử nghiệm lực lượng, nắm chặt tay vài lần liền phát hiện sức lực cơ thể so với khi không dùng nghìn năm công lực thì mạnh hơn không ít.

Nhưng mà về mặt bản chất cũng không có tăng lên nhiều lắm.

Đây là lực lượng thuộc về bát phẩm Binh Giả.

Cảm giác khá có ích, nhưng lại hình như không dùng được gì.

Bất quá bây giờ phải thử dùng hiệu ứng đặc biệt một chút đồng thời xem có thể dùng nghìn năm công lực hay không.

Nghìn năm công lực nhất định là có thể dùng, nhưng mà sau khi dùng thì hiệu ứng đặc biệt có thể bị tản mát đi hay không cũng khó mà nói.

Nghìn năm công lực tương đối khác niệt, đến ma chủng còn bị nứt ra thì việc hiệu ứng đặc biệt bị đánh tan cũng không phải là không được.

Lúc Phá Thiên Ma Thể vẫn còn vận chuyển, thì Chu Tự cẩn thận từng li từng tí điều động nghìn năm công lực.

Rất nhanh, nghìn năm công lực đã đi tới trong lòng bàn tay, hiệu ứng đặc biệt cũng không bị phá hủy.

Hắn có cảm giác hiệu ứng đặc biệt chỉ là ở trên mặt ngoài, còn nghìn năm công lực là nội tại.

"Hết sức hoàn mỹ."

Sau đó hắn tắt Phá Thiên Ma Thể đi, nhìn chính mình khi không còn có hiệu ứng đặc trong gương, hắn đột nhiên nảy ra một loại ý nghĩ.

Phá Thiên Ma Thể có thể mở ra một phần không nhỉ?

Ví dụ như chỉ mở ra ở phần tròng mắt.

Sau đó hắn thử khống chế Phá Thiên Ma Thể mở ra một phần, kết quả. . .

Toàn thân đều có hiệu ứng đặc biệt.

Cảm thụ biến hóa vừa nãy, hắn cảm thấy mình không có thất bại, chỉ là khống chế không tốt thôi.

Kỳ thực có thể bắt đầu mở ra Ma Thể từ con mắt, đợi con mắt xuất hiện biến hóa sau đó tạm dừng việc mở ra, như vậy là được rồi.

Đương nhiên, đầu óc cảm thấy là làm được, nhưng lực lượng tràn ra từ ma chủng lại không phối hợp.

Sau đó Chu Tự rửa tay rồi định thử xem có cái hiệu ứng đặc biệt khác không, chỉ là rất nhanh, hắn liền phát hiện mình không làm được cái gì cả.

Ăn một chút gì đó rồi ngủ thôi.

Hắn lấy một chút nho xanh từ tủ lạnh ra, rồi đứng ở ban công hóng gió.

"Quả thật rất ngọt."

Cảm giác rằng nho xanh so với táo đông còn ngọt hơn nhiều.

"Ngày mai phải hỏi chị Nguyệt muốn một vài quyển sách ghi chép về hiệu ứng đặc biệt."

Tất nhiên là mấy chiêu đơn giản nư Hỏa Cầu Thuật, Thủy Lưu Thuật, còn có Kim Quang Thuật...

Kim quang chiếu rọi, đây là hiệu ứng đặc biệt thông dụng.

"Nôn ~ "

"Ô ô ~ quá khó khăn!"

Trên ban công, Chu Tự nhìn xuống phía dưới thấy một gã đàn ông đang uống say, tựa hồ đang khóc.

Người này hắn đã gặp qua vài lần, hình như anh ta phải hay đi tiếp khách hàng, nên mỗi lần trở về đều muộn như vậy.

Hắn vừa ăn nho xanh vừa nhìn người nam nhân kia nỉ non trong đau khổ, rồi thu dọn mọi thứ trong lòng xong rồi đi về nhà.

Đợi đối phương biến mất, hắn mới xoay người đi ngủ.

Khi còn bé hắn cũng thấy qua chuyện cùng loại, khi đó lòng hắn đầy hiệp nghĩa.

Hắn cảm thấy để người khác cố gắng sinh hoạt, thì kẻ thù bên ngoài cứ để cho hắn giải quyết.

Có đôi khi hắn còn bị cảm động với chính mình khi còn bé.

"Lại nói tiếp, ngày mai cơ duyên chi địa đã mở ra, thời gian để học thuật pháp không nhiều lắm, bất quá có Phá Thiên Ma Thể là cũng đủ rồi." Chu Tự nghĩ trong lòng.

Hiện tại hắn rất muốn đấm một quyền.

Trong một ngày, hắn có thể thử học một chút Kim Quang Thuật.

Hào quang vạn trượng cũng không tệ

.

Thứ năm.

Chu Tự mở mắt, hôm nay hắn dậy sớm, hai người chị Nguyệt phải xuất phát từ sớm.

Chị Nguyệt nói rằng nàng có đặc quyền, đi qua đó sớm một chút có thể chiếm giữ tiên cơ, các nàng cũng dễ nhận được cơ duyên hơn.

Vì vậy Chu Tự dậy sớm để xem hai người xuất phát.

Hắn vừa mới tỉnh lại liền nghe được thanh âm quen thuộc:

"5 giờ 14 phút sáng."

Tất nhiên là Thu Thiển báo giờ.

Quay đầu nhìn lại, lúc này Thu Thiển đang mặc váy ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon.

Cái váy lần này váy còn dài chưa tới đầu gối.

Chu Tự phát hiện mấy ngày nay, Thu Thiển càng mặc váy càng ngắn.

Tuy rất xinh đẹp, nhưng mà dù sao hắn cũng có một loại cảm giác nguy hiểm khó hiểu.

Khi ăn cơm hắn cũng để cho chị Nguyệt ăn trước, sau khi xác định không có vấn đề mới giả vờ hết bận rồi đi ăn cơm.

"Chị Thu khi nào xuất phát vậy?" Chu Tự đứng dậy hỏi.

Lúc này Thu Thiển đã cất album ảnh lại, nói:

"Thay quần áo xong thì liền xuất phát, bởi vì hôm nay đi quá sớm, nên chị Nguyệt đã xuống mua bữa sáng.

Ta cũng phải xuống.

Điểm tâm thì ngươi phải tự mình làm, hoặc là đi ra ngoài ăn."

Nói xong Thu Thiển liền đi về hướng gian phòng của mình.

Chu Tự gật đầu im lặng.

Hắn ngồi ở trên ghế sa lon định nghỉ ngơi một chút, hoặc là chợp mắt một hồi.

Bây giờ vãn còn rất sớm, có thể chợp mắt hai giờ.

Đương nhiên, phải đưa Thu Thiển ra ngoài rồi mới ngủ được.

Hiện tại không thích hợp để nằm ngủ .

Rất nhanh đã có tiếng bước chân vang lên, Chu Tự nhìn về hướng gian phòng của Thu Thiển, nghĩ rằng lần này sẽ có bao nhiêu đẹp trai.

Chẳng qua là sau khi hắn nhìn thấy Thu Thiển, liền ngây ngẩn cả người.

Bây giờ ba nghìn sợi tóc của Thu Thiển đang xõa ra, trên người mặc bộ quần áo lông rất co dãn.

Chỉ là phần eo của y phục này hình như lại thiết kế cho co lại.

Toàn bộ eo đều lộ ra ngoài, phần trên cũng rất nổi bật.

Mà ở dưới, nàng còn mặc một cái váy ngắn kèm theo tất dài quá gối, phần đùi có buộc một sợi dây cột tóc lúc trước nàng dùng.

Chu Tự: ". . ."

Đây là đang làm gì vậy?

"Ta đi đâu." Thu Thiển liếc mắt nhìn Chu Tự, trực tiếp đi tới cổng rồi trực tiếp đặt tay lên cổng.

"Chờ một chút." Chu Tự lập tức lên tiếng ngăn lại.

"Làm sao vậy?" Thu Thiển nhìn Chu Tự, tay nàng vẫn đặt ở trên tay nắm của, vẫn còn chưa mở cửa.

Làm sao vậy?

Chu Tự kỳ thực cũng không biết rõ lắm là làm sao vậy, vừa nãy hắn chỉ vô thức ngăn cản Thu Thiển.

Bất quá hắn vẫn là nhìn nhìn y phục trên người Thu Thiển một chút rồi nói:

"Mặc như vậy không thấy lạnh sao?"

Thu Thiển cúi mắt nhìn cái váy ngắn của mình mà nói:

"Như vậy mới thuận tiện động thủ, bởi vì tu vi của chúng ta cũng không phải cao, việc tay chân bị vướng víu là chuyện phiền phức."

Chu Tự: ". . ."

"Không thể mặc như vậy sao?" Thu Thiển thấy Chu Tự không có trả lời, thì hỏi ngược lại một câu.

Có thể mặc hay không?

Chu Tự nhướn mày, trong lòng của hắn cũng tự hỏi như vậy, trên lý thuyết là có thể mặc mà.

Nhưng mà mặc quá ít đi.

Mặc dù hắn là Ma đạo Thánh tử, nhưng lại sinh trưởng trong hoàn cảnh bình thường, học tập giáo dục bình thường, nội tâm vẫn là hơi hướm bảo thủ.

Nhìn người khác mặc như vậy, hắn tất nhiên không có ý kiến chút nào, nhưng vị hôn thê của mình mặc như vậy, dù trên miệng hắn không nói gì nhưng trong nội tâm cũng sẽ không thoải mái.

Nhưng mà cũng không thể nói là không thể mặc, phải mặc đồ rộng hơn đúng không?

Bốp!

Ngay tại lúc hắn định mở miệng nói không thể mặc, cánh cửa đột nhiên đóng lại.

Lúc này ở cửa ra vào đã không thấy thân ảnh Thu Thiển đâu.

"Trời ạ, nhất định không thể mặc, không thể chờ ta nói xong hay sao?"

Chu Tự nói xong liền bay qua ghế sô pha định đuổi theo.

Chẳng qua là mới vừa bay qua ghế sô pha, hắn liền ngừng lại.

Bởi vì hắn đã thấy phía sau ghế sô pha, có một thiếu nữ đang ngồi xổm.

Đó là Thu Thiển.

Lúc này Thu Thiển hơi hơi ngửa đầu, tầm mắt hạ xuống một chút, khóe miệng nhếch miệng lên lộ ra nụ cười chiến thắng.

"A ~ "

Chu Tự: ". . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK