CHƯƠNG 146
Người nói là một người đàn ông lòe loẹt, mặt ngả ngớn, khinh bỉ nhìn cô.
“Họ gì?” Lý Tang Du hỏi.
“Cô mà cũng đòi biết tên tôi?”
Lý Tang Du tỏ vẻ giật mình: “À, hóa ra tên là súc sinh.”
Vừa dứt lời, một tràng cười vang lên.
Dù Lục Huyền Lâm không biểu hiện gì, nhưng trong mắt lại toát ra vẻ tán thưởng.
Lý Tang Du từ trước đến nay miệng lưỡi đều rất bén nhọn, về mặt này trước giờ anh chưa từng thắng nổi cô. Giờ phút này, anh đột nhiên cảm thấy cái tính mà anh vẫn luôn chán ghét này bỗng trở nên rất đáng yêu.
Quách Sướng vẫn luôn nở nụ cười ấm áp, ở đây không ai biết anh ta muốn gì.
Ngược lại là người đàn ông lòe loẹt, sắc mặt thay đổi: “Cô…to gan! Cô là cái thá gì, dám khinh thường tôi?”
“Tôi chẳng là cái thá gì cả, tôi là người, tôi là tiểu thư của tập đoàn Lý Thị – Lý Tang Du.”
Lục Huyền Lâm cau mày.
Trong trí nhớ của anh, từ trước đến nay cô chưa từng giới thiệu mình với cái danh mợ cả của tập đoàn Lục Thị. Lúc trước anh cũng không quan tâm, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút khó chịu trong lòng.
Nghe đến tiểu thư của tập đoàn Lý Thị, tập tức khắp nơi vang lên tiếng xôn xao.
Quách Sướng cũng lộ vẻ bất ngờ.
Tuy Lý Thị hiện giờ cũng đã xuống dốc, nhưng dù sao cũng là gia tộc có tiếng tăm, về mặt thế lực cũng như các mối quan hệ cũng vẫn còn, không thể phủ nhận Lý Tang Du vẫn là con nhà quyền quý.
Bị người ta nói thành gái mại dâm, chuyện này truyền ra, người nói lời này chắc chắn sẽ bị mọi người tẩy chay.
“Cậu Trần, bất ngờ chưa? Đạp trúng đinh rồi nhé.” Có người cười nhạo.
Người được gọi là cậu Trần sắc mặt rất khó coi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, anh ta không thể chịu thua được, chỉ đành kiên trì quát: “Tôi quan tâm cô là tiểu thư chó má gì, nếu cô đã đi làm gái rồi, thì ra cái giá đi.”
Lời nói khiếm nhã như vậy, Lục Huyền Lâm và Quách Sướng nghe được đều thấy khó chịu.
“Được!” Lý Tang Du khẽ gật đầu: “Không ngờ tổng giám đốc Lục lại có người bạn như vậy, tôi cũng sẽ không khách sáo.” Nói xong, chìa tay ra trước mặt A Minh.
Ý nghĩa của động tác này là đòi tiền.
A Minh không biết cô muốn làm gì, ngoan ngoãn móc bóp ra, lấy ra tất cả tiền đặt vào tay cô.
Lý Tang Du đi đến trước mặt cậu Trần, cầm xấp tiền lớn nhỏ lộn xộn trên tay hung hăng ném vào mặt anh ta: “Tôi đưa tiền anh cởi đồ!”
Bầu không khí lập tức rơi vào thế bế tắc.
Lần đầu tiên bị người khác đối xử như vậy, trên mặt cậu Trần chợt đỏ chợt trắng, cuối cùng quyết định làm liều, sau khi cởi áo khoác, lấy ra một xấp tiền đỏ ném vào người Lý Tang Du: “Tiền của tôi nhiều hơn cô, cởi gấp đôi cho tôi.”
Mùa này chỉ mặc nhiều nhất là hai lớp quần áo, một lớp áo khoác mỏng, một lớp áo trên người. Theo lời cậu Trần, anh ta đã cởi áo khoác, Lý Tang Du phải cởi áo khoác và áo sơ mi, cuối cùng sẽ chỉ còn một cái áo lót.
Cởi theo cách này, Lý Tang Du chắc chắn sẽ thiệt thòi.
Nhưng cô lại không có tiền, biết làm sao bây giờ?
Danh Sách Chương: