Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 316

Trong ánh mắt bị si mê một lúc của Thái Vũ Hàng nhanh chóng khôi phục lại như cũ, trên mặt của anh ta vẻ kinh diễm còn chưa tiêu tán đi hết, chỉ chép miệng nói: “Tôi thấy cô rất thích hợp với một kịch bản cổ trang mà tôi đã đọc qua…”

Lý Tang Du nhìn anh ta chờ mong, nhưng Thái Vũ Hàng lại vờ mê hoặc mím môi nửa ngày cũng không hé ra một chữ.

“Hợp với cái gì?” Cô nóng ruột nên bắt đầu chủ động hỏi.

“… Như một tiểu nha hoàn!”

Thái Vũ Hàng nói xong cũng bật cười ha hả, Lý Tang Du làm vẻ muốn đánh nhưng cô còn chưa thích ứng với độ dài của quần vải nên chân trước mất trụ, chân sau lập tức ngã nhào về phía trước.

Nhìn thấy cô sắp ngã nhào ra đất, Thái Vũ Hàng vội tiến lên một bước, Lý Tang Du lập tức ngã vào trong lồng ngực của anh ta, tùy ý để cho mỹ nhân ngã vào đáy lòng mình.

Anh ta lờ đi sự xấu hổ và sợ hãi của Lý Tang Du, khóe môi anh ta cong lên nở nụ cười đỡ cô dậy, ánh mắt sáng lấp lánh hỏi: “Cú ngã vừa rồi là cô muốn học theo đoạn kịch bản nha hoàn câu dẫn công tử sao?”

“Anh thiếu đòn à!”

Khuôn mặt Lý Tang Du e thẹn mà đỏ lên, cô giẫy giụa đứng lên một lần nữa, nhưng tay sao lại khua quả đấm nhỏ ở trước ngực Thái Vũ Hàng.

Nhưng tay bị ống tay áo dài che đi hết, nên xem một chút uy hiếp cũng không có, Thái Vũ Hàng cụp mắt ngừng thành nắm lấy cánh tay của cô, một tay khác anh ta xoa khóe mắt cô, nghịch ngợm vén lên một lọn tóc rối.

Đột nhiên bầu không khí bắt đầu trở nên hơi kỳ lạ, Lý Tang Du không quen như thế này cho lắm nên cô hơi tránh cái ôm của anh ta để khỏi trông quá thân mật, đồng thời cũng đời đi đôi mắt đối diện với anh ta.

Trên kịch bản không phải ghi như thế, bây giờ cô phải mạnh mẽ nhào tới mới đúng.”

Ánh mắt sắc của Thái Vũ Hàng âm thầm đảo lên tia âm u, nhưng lời nói vẫn đùa giỡn và đáng yêu như thế.

“Nếu như tôi diễn tiểu nha hoàn cũng diễn một nha hoàn an thân thủ phận…”

Nói xong cô lại lắc đầu, tỏ vẻ diễn không được.

“Cô xem mình đi thật ích kỷ.” Thái Vũ Hàng khịt mũi, tỏ vẻ khinh thường.

Lý Tang Du cũng không để ý tới anh ta nữa, cô cúi đầu tóm gọn nếp nhăn trên quần nhung, nhưng tầm tình cũng đã mềm mại đến bay bổng.

“Ích kỷ thì cứ ích kỷ đi, diễn kịch cái gì chứ tôi sợ mình thành trận cười mất.”

“Nhưng ngược lại, tôi thấy cô cũng không giống như thế.” Thái Vũ Hàng đưa tay xoa đỉnh đầu của cô, cũng không biết anh ta đang an ủi hay là khinh thường.

Lý Tang Du cũng không tức giận, cô tự biết tính cách của mình rất thẳng thắn nếu như có diễn kịch cũng không đến nỗi phải đi tới bước đường cùng như ngày hôm nay.

“Còn anh thì sao, anh muốn mặc cái gì?” Cô ngẩng đầu một lần nữa để nhìn Thái Vũ Hàng, thay đổi đề tài cũng thay đổi tâm trạng chờ mong.

Nơi này đồ hóa trang cho nam cũng không ít, tỉ lệ dáng người của Thái Vũ Hàng lại rất được nhưng không biết anh sẽ chọn như thế nào.

“Đi theo tôi.” Thái Vũ Hàng hờ hững xoay người, dẫn cô vòng qua những bộ đồ hóa trang này rồi đi tới dừng lại trước mặt một đống ma nơ canh.

“Chuyên gia trang điểm đã sớm nghỉ làm rồi, ngày hôm nay tôi cũng chỉ có thể oan ức cho mình một chút.”

Ánh mắt Lý Tang Du lấp lánh nhìn chằm chằm vào những bộ đồ đáng yêu trên con ma nơ canh, hẳn là Thái Vũ Hàng phải mặc những cái này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK